Anh ấy chớp mắt, che giấu vẻ ướt át trong mắt. Uông Lệ vội vã bước lại gần, ôm lấy Lâm Linh đang lảo đảo, đồng thời khoác cho cô một chiếc áo khoác lớn.
Uông Lệ cao hơn Lâm Linh vài cm, cô ấy ôm lấy vai Lâm Linh, từ phía sau đỡ lấy cô, liếc mắt nhìn thấy vạt áo trước và ống quần của Lâm Linh đều bị rách, có chỗ còn rỉ máu.
Cô ấy lại nâng hai tay Lâm Linh lên, chỉ nhìn một cái, nước mắt đã trào ra, mũi hít hít liên tục.
Đừng nói là cô, ngay cả những người khác nhìn thấy vết thương trên tay Lâm Linh, cũng không khỏi cảm khái. Trên tay toàn là vết đỏ do bị trói, không biết cô đã trải qua những gì.
Sau khi La Chiêu và những người khác đến, Lộ Hàn Xuyên cũng nhường chỗ. Lúc này anh cũng nhìn thấy vết thương trên người Lâm Linh. Nhưng anh chỉ nhìn một cái, liền quay người đi, rồi gọi La Chiêu sang bên cạnh nói chuyện.
Uông Lệ cũng cảm thấy người Lâm Linh nóng bừng, đôi mắt thì mơ màng, cô ấy ôm Lâm Linh gọi: "Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, có nghe thấy chị nói không?"
Trước mặt Lâm Linh mơ hồ xuất hiện bóng chồng, nhưng cô vẫn có thể phân biệt được những người đó là ai. Cô gật đầu: "Có nghe thấy..."
Cô biết La Chiêu và những người khác đã đến, sợi dây căng thẳng trong lòng cô đột nhiên thả lòng. Vừa thả lỏng, cơn đau lại ập đến, vô cùng khó chịu.
Nhưng cô vẫn chưa quên dặn dò đám người Uông Lệ: "Đi xem nhà máy giấy bỏ hoang, những người bắt cóc em có thể đã đưa em đến đó."
La Chiêu cũng chú ý đến động tĩnh bên này, vội nói: "Được, anh biết rồi, người bắt cóc em là Chân Lão Lục và Trương Bưu, người của khu Lịch Sơn vừa rồi đã đến đó tìm kiếm, anh sẽ để họ tìm kiếm kỹ hơn."
Lâm Linh cảm thấy những lời cần nói vẫn chưa nói xong, lại nói: "Bây giờ Chân Lão Lục có thể đang ở Cartier, nói là muốn đến đó chơi, tiện thể chờ thu tiền chuộc. Ban đầu họ định nửa đêm đưa em đi, đưa đi đâu thì em không biết, vì em đã trốn thoát. Là Trương Bưu đã giúp em trốn thoát, em có thương lượng điều kiện với anh ta. Nếu các anh bắt được anh ta, trước thu xếp trước cho anh ta, em còn muốn tìm anh ta."
Nói xong những gì mình biết, Lâm Linh có chút chống đỡ không nổi, chỉ cảm thấy tai ù ù, trước mắt mờ ảo, một câu cũng không muốn nói nữa.
Lời nói của cô chứa đựng nhiều thông tin, cả La Chiêu và Lộ Hàn Xuyên đều có thể nghe ra, trong quá trình trốn thoát của cô còn có ẩn tình.
Lâm Linh báo cáo xong, trong lòng không còn chuyện gì, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bức tường trắng xung quanh, bên cửa sổ treo rèm màu xanh, cũng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong không khí, trong khoảnh khắc ý thức vừa quay lại, những gì cô nhìn thấy và cảm nhận được đều cho cô biết mình đang ở đâu. Mắt của Diêu Ngọc Lan sưng đỏ, nhìn là biết bà đã khóc rất lâu. Nhìn thấy Lâm Linh cuối cùng cũng tỉnh lại, nước mắt của Diêu Ngọc Lan lại lần nữa vỡ đê, tiến lên ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: “Linh Linh, là mẹ vô dùng, mẹ ở bên cạnh con mà vẫn để con bị người ta bắt đi, là mẹ không tốt, để cho con chịu nhiều đau khổ.”
Lâm Khánh Đông canh giữ một đêm, lúc này mới trở về từ bên ngoài, cầm trong tay bữa sáng, nghe được lời của Diêu Ngọc Lan, lại nhìn Lâm Linh đã tỉnh lại, ông vội vàng đặt đồ ăn sáng xuống, nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy Lâm Linh: “Con gái ngon, con lại nằm xuống đi. Bác sĩ nói lần này vết thương của con bị nhiễm trùng nghiêm trọng, phải nằm viện mấy ngày, con đừng vội ngồi dậy.”
Hai vợ chồng đều vây quanh Lâm Linh hỏi han ân cần, nhất là Diêu Ngọc Lan, vẫn luôn ôm Lâm Linh không chịu buông tay.
Lâm Linh ho khan hai tiếng, nói: "Mẹ, mẹ buông tay ra trước, ngồi xuống nói chuyện tử tế."
Lâm Khánh Đông cũng nói: "Ngọc Lan, đừng ôm chặt quá, con bé khó thở. Em ngồi xuống, để con bé nói chuyện."
Lâm Linh thấy Diêu Ngọc Lan lộ vẻ áy náy, vội nói: "Đại nạn không c.h.ế.t nhất định có phúc, nghĩ xa hơn một chút, khổ như vậy cũng đã trải qua, sau này chắc chắn sẽ có nhiều ngày tốt lành, mẹ đừng lo lắng như vậy."
Diêu Ngọc Lan cũng không muốn khóc trước mặt cô, chỉ là vừa nãy không nhịn được. Lúc này, bà cũng đã kìm nén nước mắt, nói: "Đúng, con nói có lý, sau này chắc chắn sẽ là những ngày tốt đẹp."
Sau đó, Diêu Ngọc Lan lấy từ tủ đầu giường ra một chiếc vòng bình an, đưa cho Lâm Linh, nói: "Linh Linh, mẹ nhờ chú ba của con đi chùa cầu được, con đeo đi."
Lâm Linh cúi đầu nhìn xuống, cảm thấy mặt của chiếc vòng bình an này làm bằng ngọc bích. Nhìn màu sắc có thể đạt đến màu xanh lục chính dương, độ trong cũng không tệ, không biết có phải là ngọc bích chính dương lục thật không? Ngay cả khi ngọc bích lúc này chưa được xào lên giá cao như hai mươi năm sau, nhưng ngọc bích có chất lượng như vậy cũng không hề rẻ.
Cô biết nhất định trong lòng Diêu Ngọc Lan rất tự trách, nếu như không nói chuyện rõ ràng, nói không chừng sẽ trở thành tâm bệnh. Nếu cô không đeo, Diêu Ngọc Lan chắc chắn sẽ không yên tâm, cô liền nhận lấy vòng bình an, đeo vào cổ.
Cô tưởng như vậy là xong, nào ngờ Diêu Ngọc Lan lại lấy ra một chiếc vòng tay gỗ đào, muốn cô đeo vào.
Lâm Linh: "..."
Lâm Khánh Đông ở bên cạnh nhìn thấy, thở dài, nói: "Linh Linh, đừng chê mẹ con phiền, bà ấy thật sự sợ rồi. Chiếc vòng tay này nghe nói được làm từ lõi gỗ đào trăm năm, con đeo đi nhé."
Lâm Linh nghi ngờ nhìn chiếc vòng tay, trong lòng cũng không chắc chắn đây có phải là lõi gỗ đào trăm năm thật hay không, nhưng cô vẫn đeo vào.
Tin tức cô tỉnh lại nhanh chóng được truyền đi, ngày hôm đó có rất nhiều người đến thăm cô. Khoảng sáu giờ chiều, chủ nhiệm lớp thầy Uông cũng đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT