Trong phủ tướng quân, qua giờ Hợi, trừ gác đêm ra, tất cả đều quay về phòng nghỉ. Người ta gọi đêm dài tĩnh lặng chính là như vậy. Vì lúc chạng vạng vừa có mưa, nên đêm thu hôm nay cũng thêm phần mát mẻ.
Khi Tô Đường mở cửa phòng ra, cảm thấy hơi lành lạnh, lại quay về phòng phủ thêm một chiếc xiêm y, sau đó lại rón ra rón rén mở cửa chạy ra ngoài.
Nhìn trái, nhìn phải, không ai phát hiện ra, tốt lắm tốt lắm! Chuyện hạ mình đi dỗ mặt lạnh này thực sự rất mất mặt, để Hỉ Thước biết được thì không biết sẽ bị cười đến thế nào nữa. Nếu để những người khác biết nữa, truyền ra ngoài thì cũng đủ để đội sọt lên đầu rồi.
Vẫn nên hành động quỷ không biết thần không hay thì hơn.
Tô Đường nghĩ vậy, bước đi càng thận trọng hơn, vừa đi còn vừa nghĩ — đêm nay đúng là đêm đen trăng cao, thích hợp để g.i.ế.c người!!!
Cả quãng đường thuận lợi không bị ai phát hiện, Tô Đường nhếch môi đắc ý, trong đầu thầm tính toán lát nữa vào phòng, nàng sẽ gõ cửa một chút, chờ cánh cửa phòng mặt lạnh vừa mở ra, nàng sẽ dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai kéo hắn vào trong, đá một cước đóng cửa lại, sau đó… sau đó… sau đó… Ha ha ha ha…
Nếu chịu xuống nước lấy lòng mà vẫn không được, vậy thì… lại chịu thiệt thêm chút nữa vậy, đầu giường giận cuối giường lành, nàng sẽ cố mà dùng mỹ nhân kế vậy — không biết chiêu đó có tác dụng không nữa?!
Tô Đường thầm cân nhắc, bước chân cũng bất giác nhanh hơn, có điều, chờ khi nàng tới cửa, nàng liền trợn tròn mắt.
Hai người đứng canh ngoài cửa kia là thế nào chứ?!!!
A aaaaa! Sao nàng lại quên mất hai người thủ vệ ngoài cửa?!!!!!
Thị vệ có tinh thần cảnh giác rất cao độ, nhanh chóng phát hiện có động tĩnh: “Ai?!”
Nghe bọn họ to giọng hỏi, da mặt Tô Đường giật giật, bước từ chỗ tối ra, nhỏ giọng nói: “Là ta, là ta!”
Nhận ra Tô Đường, thị vệ vội cung kính đáp: “Thiếu phu nhân!”
Nghe tiếng hô này còn to hơn tiếng quát vừa rồi, đầu Tô Đường đau ê ẩm, lại không tiện bảo bọn họ nhỏ giọng một chút, đành phải mặt dầy nói: “À… ta chỉ đi ngang qua đây thôi, đi ngang qua đây.”
Hai thị vệ quay sang nhìn nhau, tối muộn rồi thiếu phu nhân còn đi đâu mà ngang qua đây? Có điều, bọn họ cũng đã từng chức kiến sự mạnh mẽ của thiếu phu nhân, sự tích huy hoàng ngày thành thân ấy vẫn còn hiển hiện rõ ràng, nên nàng đã nói đi ngang qua thì chắc chắn là đi ngang qua!
Nhưng mà, sao bảo đi ngang qua mà vẫn còn đứng đó chưa đi?! Thị vệ đứng tại chỗ rất khó xử với Tô Đường không biết đang nghĩ ngợi gì. Có nên mời Thiếu phu nhân vào ngồi chút không? Bên trong tắt hết đèn rồi, tướng quân cũng đi ngủ rồi đúng không? Đêm qua tướng quân ngủ không ngon, hôm nay khó khăn lắm mới ngủ được, bị quấy rầy thì không hay lắm đâu! Nhưng mà Thiếu phu nhân cũng không định đi, cứ để nàng đứng đây mãi cũng không ổn!!!
Hai thị vệ đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, thì trong lòng Tô Đường cũng khốn khổ giày vò.
Có nên quay về phòng không? Ôm quyết tâm thấy c.h.ế.t không sờn để xông lên, mà chưa thấy địch đã quay đầu về núi, như thế thật chẳng ra sao cả! Đánh một hồi trống cổ vũ để tinh thần hăng hái thêm, chứ lần chần nữa ý chí lại suy giảm, chờ tới ngày mai, chưa biết chừng nàng lại chẳng muốn làm nữa. Nhưng nếu muốn vào, thì dù sao cũng phải nghĩ cái lý do hợp lý để nói với hai chướng ngại vật này chứ?
Tô Đường nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra cái lý do gì hợp lý, cũng không thể nói họ gọi hắn rời giường ra ngoài được.
Ngay khi nàng đang muốn bỏ cuộc quay về, cửa bỗng ‘kẹt’ một cái mở ra.
“Ai vậy?” Tống Thế An mở cửa hỏi.
“Tướng quân, là thiếu phu nhân ạ!” Thị vệ đáp.
Tống Thế An đã sớm nghe thấy giọng nói của nàng, lúc này mới rời khỏi giường ra mở cửa, hắn cực kỳ muốn biết hơn nửa đêm rồi cô nàng này còn chạy tới đây làm gì, vừa rồi chẳng qua là biết mà còn cố hỏi thôi. Nghe thị vệ trả lời, hắn mới ra vẻ giờ mới biết nhìn về phía Tô Đường, thấy nàng ôm chặt chiếc áo khoác cười với mình, mày hắn nhẽ nhíu lại — mặc có mỗi chiếc áo như vậy không sợ lạnh sao?!
Tô Đường thấy hắn nhíu mày còn tưởng hắn vẫn chưa hết giận, chán ghét chính mình, lông mày không khỏi cũng dựng lên — này này, bà đây đã xuống nước tới dỗ ngọt chàng rồi, chàng cứ thử trở mặt với ta đi!!!
Thấy nét mặt nàng, Tống Thế An cũng có thể đoán sơ sơ suy nghĩ của nàng, mặt không biến sắc nói: “Vào đi!” rồi quay người vào phòng.
Tô Đường lao ‘vọt’ một cái vào theo.
Thấy Tống Thế An mặc áo ngủ vén chăn lên chui vào giường, Tô Đường cười gượng nói: “Chàng ngủ rồi à.”
Tống Thế An nhìn nàng đứng bên giường, ‘ừ’ một tiếng rồi không thèm nói gì nữa. Hắn rất muốn nhìn xem rốt cuộc nàng muốn làm gì.
Nhìn bộ dạng thờ ơ của hắn, trong lòng Tô Đường thầm lăn qua lộn lại hắn đến vài lần — mặt lạnh, đúng là mặt lạnh hàng thật giá thật!!! Bà đây đã tự đưa đến tận cửa rồi mà còn không thèm phản ứng! Hừ hừ!!!
Trong lòng mắng thầm như vậy, ngoài miệng lại nở nụ cười tươi dịu dàng như nước — tuy rằng vào mắt Tống Thế An, nhìn thế nào hắn cũng cảm thấy nụ cười đó âm âm u u thế nào ấy.
“Tướng công” Tô Đường nghĩ một chút, rồi bắt chước mấy cô gái trong kịch nam, vò vò vạt áo, tủi thân nói, “Chàng xem, bên ngoài lạnh ơi là lạnh, người ta chỉ mặc có một cái áo, thật sự rất lạnh, rất lạnh đó.”
Kế hoạch số 1: Xuống nước lấy lòng!
Nghe tiếng nói này, da gà của Tống Thế An như sắp rụng ra đầy giường, hắn cũng rất lạnh có biết không hả?! Cố gắng áp chế khóe miệng đang run rẩy, hắn nghẹn giọng nói: “Đã vậy còn chưa lên?!”
Tô Đường nghe vậy, khóe miệng vẫn giữ nụ cười dịu dàng, trong lòng lại mắng — không có chút lập trường nào cả, dễ dàng cho người ta lên giường thế à!!!
Nhẹ nhẹ nhàng nhàng, uốn uốn éo éo đi lên giường, vừa đi còn vừa không quên “ui da” lên một tiếng, cứ như thân thể thực sự không thể chống đỡ nổi, ngã sấp xuống vậy. Nằm trên người hắn, Tô Đường tiếp tục nũng nịu: “Tướng công, trong lòng người ta cứ lo lắng nhớ thương, tối nay ăn cũng không vào nữa.”
Có sao? Sao hắn nhớ rõ ràng rằng nàng đ.â.m đâm chọc chọc xử lý hết sạch cả một bàn thức ăn lạnh ngắt?!
Tô Đường chui vào trong chăn, húc húc vào người Tống Thế An, dán sát vào cơ thể hắn. Thân thể ấm áp của đàn ông mang theo mùi hương quen thuộc nháy mắt khiến cho nàng vô cùng ấm áp thoải mái, nhưng nàng cũng không dám chìm đắm dễ dàng, tiếp tục ra vẻ đáng thương nói: “Tướng công, chàng vẫn còn giận ta sao?”
Cảm nhận được cơ thể mềm mại của phụ nữ dán vào người mình, Tống Thế An cũng không kìm lòng được, thân thể có phản ứng, có điều, hắn vẫn cố nén, không thể để nàng cảm thấy được. Nhìn nàng thế này, là tới để xin lỗi sao? Có điều, hành vi cử chỉ của nàng hiện giờ quá kỳ quái, hắn còn phải yên lặng theo dõi diễn biến đã.
Tô Đường thấy hắn nằm thẳng đơ không lên tiếng, lặng lẽ cắn răng chọc chọc cánh tay hắn, chớp chớp mắt nói: “Tướng công, đừng tức giận mà, người ta biết lỗi rồi!” mới là lạ ấy!!!
Câu ‘tướng công’ này khiến Tống Thế An nghe mà ê cả răng, tuy hắn rất thích trong lúc giao hoan nàng vì không chịu nổi mà kích động gọi ‘tướng công’, nhưng không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng được cái giọng điệu nũng nịu vừa nghe đã biết là giả này!
“Tướng công”… Thấy hắn không đáp, Tô Đường tiếp tục mềm giọng gọi, chỉ là trong lòng nàng rất sảng khoái, khóe miệng run rẩy của Tống Thế An đều lọt cả vào mắt nàng mà — ha ha ha, chàng cũng thấy buồn nôn lắm đúng không, xin lỗi nhé, ta cũng thấy rất buồn nôn, chúng ta cùng buồn nôn có phải vui hơn không?
“Nhưng mà tướng công, chàng thật sự nghĩ oan cho người ta mà! Người ta thật sự trong sạch mà, tình cảm của người ta dành cho tướng công còn son sắt hơn cả vàng, không thay đổi trung trinh như một mà!!!”
Tống Thế An liếc mắt, mấy lời này đều là những lời hay ho, nhưng sao nghe lại thấy không tự nhiên thế nhỉ?
Tô Đường thầm trợn mắt, dù sao cũng nói là “người ta”, có liên quan gì đến ta đâu!
Hừ hừ, làm sao có thể nói mấy lời đó chứ?
Tình son sắt như vàng à?! Đừng ảo tưởng!
Không thay đổi à?! Vớ vẩn!
Trung trinh như một à?! Mơ đi!
Dỗ chàng cho vui thôi!
Thấy Tống Thế An liếc mắt nghi ngờ, Tô Đường vội chỉnh lại sắc mặt, tiếp tục ra vẻ vô tội.
Tống Thế An nhìn thấy nét mặt cứng đờ của nàng, không kìm được: “Nàng bình thường chút đi!”
Toạc — nụ cười trên mặt Tô Đường nứt ra, giận dữ nói: “Bà đây làm sao mà không bình thường!”
Tống Thế An nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Như vậy mới là bình thường.”
“…” Tô Đường ngã ngựa!!!
Kế hoạch số 1, thất bại!
Vậy giờ phải tính kế hoạch số 2 sao?!
Tô Đường nghĩ chút, hít sâu một hơi, sau đó nhấc cái chân nhỏ lên, bắt đầu cọ cọ mài mài vào đùi Tống Thế An, đồng thời nhấc người trên, đưa tay ra vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c hắn.
“Thật ra, chàng thật sự nghĩ oan cho ta mà, ta và Triển Dịch Chi đâu có gì đâu, cũng chưa từng nghĩ lấy Tuyên Tử ra làm cớ bao giờ, ta thực sự cảm thấy thằng bé còn nhỏ như vậy cứ luẩn quẩn trong phủ rất đáng thương… Được rồi, chàng cũng đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa, ta nhận lỗi có được không?! Ta đưa Tuyên Tử ra ngoài chơi đúng là có ý đồ riêng, nhưng quả thật không phải vì muốn hẹn hò với người ta, mà vì muốn mở tiệm điểm tâm thôi mà!” Nhìn đôi mắt sâu sắc đen láy của hắn, Tô Đường đành thẳng thắn thừa nhận.
Tống Thế An bị cọ đến nóng người, bất giác cử động người, có điều thấy nàng rốt cuộc cũng nói năng bình thường, hắn cũng không im lặng nữa: “Nàng muốn mở tiệm sao lại phải nói dối ta?” Hết lừa hắn nói là mở giúp tiểu nhị cũ, lại lừa hắn đẩy người trong phủ qua, xử lý mấy lời nói dối đó cẩn thận không chút sơ hở nào. Nếu không phải Triển Dịch Chi vô tình nói tới, thì đến c.h.ế.t có khi hắn cũng không nghĩ ra được là cô nàng này lấy đâu ra nhiều lời nói dối như vậy! Bảo sao lúc đó hắn cứ thấy là lạ ở chỗ nào!
Cảm giác bị lừa dối rất khó chịu, giờ nhớ lại Tống Thế An vẫn tức giận.
Thấy mặt hắn lại sa sầm xuống, Tô Đường biết việc này mình thật sự đuối lý, không khỏi ngừng ngón tay đang vẽ vòng lại, nghĩ chút rồi bĩu môi nói: “Ta mà không lừa chàng thì chàng có thể để ta ra ngoài mở tiệm sao?!”
“Đương nhiên không thể!” Tống Thế An đáp không cần suy nghĩ.
Tô Đường ngước mắt, nói: “Bởi vậy, nên ta chỉ có thể tính hạ sách này thôi! Tiểu Mạc cũng coi như là người thân của ta, ta cũng phải tính đường sinh sống cho đệ ấy chứ! Chàng cũng nhìn thấy tình hình ở nhà mẹ đẻ ta rồi đấy, sớm muộn gì Tô Ký cũng sụp đổ, ta khổ sở quản lý vài năm, làm sao bỏ được? Nếu là chàng, chàng có thể buông tay để cho Hắc Kỵ mà chàng tự tay gây dựng nên bị người ta đạp đổ không? Nhưng ta là một người phụ nữ, gả cho chàng rồi, làm sao có thể xen vào chuyện của Tô Ký nữa? Vì thế, ta chỉ muốn lập lại một Tô Ký khác mà thoi! Không phải chỉ có đàn ông các chàng mới có chí lớn, phụ nữ chúng ta cũng có mà!”
Nhìn dung nhan sáng rực của nàng khi nói tới câu cuối cùng, Tống Thế An nhất thời không thể nói được câu nào để phản bác.
Tô Đường thấy thế liền nói tiếp: “Rồi sau nữa, ta tiếp quản phủ tướng quân, nhìn thấy tình trạng người nhiều tiền ít ta thực sự rất lo lắng, nếu không điều chỉnh lại, sau này gánh nặng của phủ tướng quân sẽ càng ngày càng nặng, chàng lại coi trọng thể diện mặc kệ mấy chuyện đó, ta nghĩ mãi, chỉ nghĩ ra cách kia…”
Nói xong, Tô Đường lại bắt đầu đưa chân cọ cọ. Được rồi, nàng lại bắt đầu nói nửa giả nửa thật, có điều, mấy lời nói dối này không thể không nói, đánh c.h.ế.t nàng cũng không nói ra chân tướng được. Ví dụ như mục đích nàng mở tiệm kia chỉ là vì muốn tìm chốn nương thân sau khi bị bỏ, hoặc ví dụ như vì tiểu Mạc nhất thời không tìm được người nên nàng mới lôi kéo hạ nhân dư thừa trong phủ sang… Nàng có thể lường được nếu mặt lạnh mà biết chân tướng này thì sẽ phản ứng thế nào, nhất định sẽ lại gào thét cho sấm rung sét giật cho xem!
Hu hu, để ta nói dối một lần cuối cùng đi!
Còn về chân tướng, thôi cứ để nó trở thành bí mật, chôn dấu cả đời cũng được!
A, đợi đã… cả đời à?
Lại nói, Tống Thế An nghe nàng giải thích như vậy tuy cũng cảm thấy nàng nói đều có cái lý của nàng, nhưng hắn vẫn chưa muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, về mặt tình cảm, hắn đã tha thứ cho nàng rồi, nhưng về lý trí, hắn vẫn cảm thấy không thể đơn giản mà cho qua chuyện này như thế, hơn nữa, tay chân nàng vẫn không an phận thế này là thế nào???
Nghĩ một chút, hắn lại nói: “Nếu đã vậy, sau này để tiểu Mạc quản lý tiệm điểm tâm, còn nàng ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà ở trong phủ tướng quân đi!”
“Như thế sao được!” Tô Đường bật thốt lên.
Tống Thế An lạnh lùng lườm một cái.
Tô Đường lại vội nheo mắt cười nói: “Tướng công, đừng như vậy mà.”
Vẫn còn muốn ra ngoài à?! Tống Thế An hừ mạnh một cái, trở mình quay đi.
Tô Đường thấy thế, tim đập thịch một cái, thế này là quyết tâm ép nàng dùng mỹ nhân kế sao?!
Được rồi, dùng thì dùng!
Chết thì c.h.ế.t đi!
Tô Đường lén cởi cúc trên vạt áo, kéo kéo để n.g.ự.c nửa ẩn nửa hiện ra, xong nghĩ chút lại thấy hơi xấu hổ, bèn vội vàng cài lại.
Tống Thế An nghe tiếng y phục sột soạt cũng không biết nàng đang làm gì, liếc lại nhìn thấy nàng cởi áo ra, tim hắn như cứng lại.
Tô Đường thấy bị hắn phát hiện, vội buông tay ra, gượng cười nói: “À… trời nóng ha!”
Nghe tiếng gió thu gào thét bên ngoài, Tống Thế An rùng mình. Tô Đường dấn tới, áp vào lưng hắt, lại vắt đùi phải lên người hắn, tiếp tục cọ xát. Suy nghĩ một chút, lại đưa tay luồn vào vạt áo của hắn nhưng bị hắn cầm lấy.
“Muốn làm gì?” Tống Thế An kiềm chế dục vọng, hỏi.
Á à, biết rõ còn cố hỏi à! Tô Đường nhéo mạnh vào điểm đỏ của hắn: “Chàng nói xem!”
Cái nhéo này, khiến Tống Thế An vừa đau lại vừa run rẩy toàn thân, nhìn thấy mặt nàng hơi ửng hồng, hắn nhịn không dám cười, sau đó quay người lại.
Nhưng chỉ vậy thôi. Coi như hắn đã biết cô nàng này muốn làm gì rồi, trừ lần nàng uống nhầm thuốc đó, mỗi lần hắn muốn, nàng luôn cản trở ngăn lại, hiếm khi nàng tự chủ động, hắn cũng phải phối hợp một chút chứ, phải không?
Trong lòng nàng vốn đã tính toán tốt bước đi cụ thể, vừa cọ vừa sờ vừa xoa bóp, nhân tiện hôn rồi hôn vài cái, nàng sử dụng công phu như vậy, không tin mặt lạnh không động dục, à không, là động tình. Nhưng hôm nay đánh trực diện như vậy, bắt đầu thực chiến Tô Đường không khỏi hơi rụt rè.
Tống Thế An thấy nàng dừng lại không động đậy nữa, liền quay người ra vẻ thờ ơ nói: “Không còn sớm nữa, mau ngủ sớm chút đi.”
À, chàng xem thường ta xem thường ta xem thường ta phải không!!! Còn bắt đầu học theo Liễu Hạ Huệ à?! Tô Đường tức giận hầm hừ, nhưng tay vẫn tiếp tục không quy củ — vâng vâng, nàng không thể nào theo Liễu Hạ Huệ được. Bao nhiêu ngày nay gần nhau, nàng đã sớm bị Tống Thế An dày vò đến mức vô cùng nhạy cảm rồi, giờ nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của người đàn ông đang quay lưng về phía mình kia, tim nàng đã đập thình thịch thình thịch từ lâu rồi.
Tô Đường đưa ngón tay nhẹ nhàng móc y phục hắn lên, lại nhẹ nhàng lướt qua vòm n.g.ự.c rắn chắc của hắn, di động từ xương quai xanh xuống, lưu lại ở hai điểm trên ngực, vẽ vòng tròn, lại vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ. Cảm nhận được tim hắn đang đập, nàng lại áp tới, thở nhẹ vào tai hắn, thỉnh thoảng còn chạm nhẹ môi vào.
Dục hỏa toàn thân Tống Thế An bị châm lên, nhưng cố gắng đè ép xuống, tiếp tục bất động, muốn nhìn xem rốt cuộc cô nàng này có thể làm tới mức nào. Có điều, khi môi Tô Đường ngậm vào vành tai hắn, khẽ l.i.ế.m khẽ nhay, bàn tay mềm mại của nàng đi thẳng một đường xuống tới bụng, lại luồn vào trong tiết khố nhưng mãi vẫn lòng vòng xung quanh thứ kia, chân của nàng đưa lên trên lại cọ xuống bắp đùi hắn, mà n.g.ự.c nàng không ngừng cọ vào lưng hắn, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa.
Hắn đột ngột quay người, bắt lấy tay nàng, thở hổn hển nói: “Nàng còn lộn xộn nữa thì đừng trách ta!”
Hai mắt nàng long lanh đưa tình, khóe môi khẽ cười, chân tiếp tục di chuyển trên người hắn: “Vậy chàng muốn làm thế nào bây giờ?”
Tống Thế An nheo mắt lại, không nói nhiều nữa, quay người đè nàng xuống.
Tô Đường giữ lấy bàn tay hắn đang định tách hai chân mình ra, cười nói: “Chàng phải đồng ý với ta một chuyện trước đã…”
“Chuyện gì?” Tống Thế An dùng chân tách chúng ra.
“Ta vẫn muốn đến tiệm điểm tâm!” Tô Đường thừa lúc người đàn ông này bị dục hỏa đốt người, vội vàng nói.
Tống Thế An nghe vậy, không thèm dịu dàng nữa, mạnh mẽ kéo tiết khố của nàng xuống, sau đó đưa tay thăm dò động thần tiên kia, cảm nhận được chút ướt át, hắn lại hơi dùng lực ấn vào nơi đó, hỏi: “Còn không chịu an phận sao, hả?!”
Tô Đường đau đến kêu thành tiếng: “Chàng nhẹ chút!”
“Lửa do nàng châm lên!” Tống Thế An vừa nói vừa cởi áo nàng, sau đó cúi đầu cắn mạnh vào nơi đầy đặn mềm mại kia.
“Hu hu, ta chịu thiệt thòi vì việc lớn mà!” Tô Đường đẩy người hắn nói.
Tống Thế An vừa nghe vậy, mặt lại sa sầm xuống, hóa ra nàng dụ dỗ mình nửa ngày trời chỉ vì muốn mình đồng ý cho nàng đến tiệm điểm tâm à?! Người phụ nữ này thật là!!!
Tống Thế An vừa tức vừa cười: “Nàng quên cái ý nghĩ đó đi! Sau này ngoan ngoãn ở trong phủ cho ta!”
Tô Đường lập tức trở mặt: “Vậy chàng đừng có húc ta!”
Đã đến nước này rồi đâu thể nói ngừng là ngừng được chứ! Ngón tay Tống Thế An ngó ngoáy trong động vài cái, thấy ướt đẫm, nàng lại không kìm được khẽ rên rỉ thành tiếng, hắn bèn lấy vũ khí sắc bén của mình ra, đ.â.m thẳng vào!
“A —- đau đau đau đau đau!” Bị đ.â.m vào đột ngột, Tô Đường kêu ầm lên.
Tống Thế An không hề thương xót, đỡ cái eo nhỏ của nàng lên rong ruổi ra vào, đây là ngọn lửa dục vọng hắn kìm nén nửa ngày cộng với lửa giận dồn ép suốt hai ngày trời cùng bùng lên thiêu đốt!
Eo Tô Đường bị nhấc lên, chân bị giữ chặt, bên dưới bị ra vào mạnh mẽ. Người đàn ông này hoàn toàn không lưu tình chút nào, đ.â.m mạnh vào, lại rút mạnh ra, lại tiếp tục đ.â.m mạnh vào, lần nào cũng giống như muốn xuyên thẳng qua người nàng vậy. Ban đầu, Tô Đường bị đau, kêu đau không ngừng, sau đó, trong mật động lại tiết ra nước, trơn tru không còn đau như lúc đầu nữa, chỗ sâu bị húc mạnh vào dần sinh ra khoái cảm, khiến nàng lại bắt đầu nhíu mày rên rỉ. Chờ người đàn ông kia tăng thêm lực đạo, tốc độ ra vào lại nhanh hơn nữa khiến nàng bị kích thích đến kêu lên thất thanh, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
“Chậm một chút! Chậm chút đi mà!” Tô Đường cong người, có sức mà không dùng được, đành phải đưa tay ra đẩy lung tung.
Tống Thế An lại vung tay giữ chặt hai tay nàng trên đỉnh đầu không cho nàng làm loạn nữa, nhìn thấy hai bầu n.g.ự.c của nàng không ngừng d.a.o động vì bị đẩy đưa, nhiệt huyết trong người hắn nhanh chóng sôi trào lên, động tác ở eo càng lớn hơn nữa.
“Vẫn muốn ra ngoài sao?!” Hung hăng mút một cái vào nơi mềm mại trước mặt xong, Tống Thế An vừa cử động eo vừa hỏi.
“Đi!” Tuy cơ thể bị tấn công, nhưng về điều này nàng cũng không thể thỏa hiệp được, vì thế, dù cơ thể bị người ta tùy ý chinh phạt, nhưng Tô Đường vẫn cắn răng nói.
Tống Thế An nghe vậy, liền vỗ một cái vào m.ô.n.g nàng, sau đó kéo nàng xuống, khiến hai chân nàng càng mở rộng hơn, vũ khí lại đ.â.m mạnh vào. Bị kích thích mạnh mẽ như vậy, Tô Đường vừa đau vừa cuống, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Hu hu hu, chàng nhẹ chút đi!”
Tống Thế An không để ý tới nàng, lại đặt hai chân nàng lên thắt lưng mình. Tô Đường thấy hắn làm vậy, hoảng hốt giãy dụa: “Đừng như vậy mà, ta không chịu nổi!”
Bị nâng m.ô.n.g lên nàng đã chịu không nổi rồi, lại còn nâng hai chân lên nữa, hắn sẽ đ.â.m vào càng sâu hơn, nàng sẽ c.h.ế.t mất!
Tống Thế An không bận tâm đến sự ngăn cản của nàng, giữ chặt hai chân nàng, tấn công bốn phía: “Để xem nàng có chịu an phận không!”
“Hu hu hu…” Tô Đường bị kích thích đến không nói thành lời nữa rồi, chỉ lẳng lặng rơi lệ. Trong nơi mềm mại bị va chạm không ngừng, mỗi một đòn đều đủ nhanh, đủ mạnh, đủ tàn nhẫn, nàng còn chưa kịp hết váng vất vì đợt kích thích này, thì đã chìm vào trong khoái cảm mãnh liệt ập tới.
Dưới sự va chạm liên tục hết lần này đến lần khác của người đàn ông ấy, Tô Đường chỉ cảm thấy bên dưới co rút lại, thủy triều như tuôn trào, cơ thể như nằm trên đám mây, dần trở nên mơ mơ hồ hồ. Nhưng không chờ nàng cảm nhận trọn vẹn, đã bị kéo ngược lại nhân gian, đón nhận đòn roi vô tình.
Có điều, cực khoái còn chưa lui đã lại bị tấn công mạnh mẽ vào dư âm còn sót lại, khoái cảm ập tới như triều cường, rốt cuộc Tô Đường cũng không chịu được nữa, khóc lóc xin tha: “Tướng công, nhẹ chút đi mà, không chịu nổi…”
“Vậy sau này nàng còn ra ngoài không?!”
“A…”
Thấy nàng vẫn còn do dự quanh co không đồng ý, Tống Thế An thực sự bị chọc giận đến không kiềm chế được, đã đến nước này rồi mà nàng còn chưa chịu từ bỏ ý định! Hắn nghĩ mình không thể tiếp tục dung túng nàng hơn nữa, vì thế đặt thẳng hai chân nàng lên vai mình.
Tô Đường đã bị giày vò đến mức cả người đau ê ẩm mềm nhũn ra, nhìn thấy thế trận này, nàng sợ đến kinh hồn bạt vía, nhân lúc hắn còn chưa kịp cử động vội lăn người trốn đi, ôm chặt chăn nói: “A a a, không thể thế được, không làm thế được, c.h.ế.t người đấy!!!”
Cúi đầu nhìn thoáng qua thứ đứng thẳng mạnh mẽ của hắn, mặt nàng nhăn lại như mướp đắng.
Tống Thế An kéo chiếc chăn kia, đưa bàn tay to ra lôi nàng xuống dưới thân mình, đè nặng xuống, nheo mắt nói: “Vậy nàng phải đồng ý với ta, sau này sẽ không đi ra ngoài nữa!”
“Như thế cũng sẽ c.h.ế.t người mà!” Tô Đường khóc ầm ĩ nói.
Tống Thế An nhíu mày.
Tô Đường thấy thế lại vội nói tiếp: “Cùng lắm thì mỗi lần ta ra ngoài đều nói với chàng trước còn không được sao?! Ta không đi ra ngoài thường xuyên nữa, bảy ngày ra ngoài một lần vẫn không được sao? Nếu chàng lo lắng cứ phái người nào đó đi theo vẫn không được sao?! Hu hu hu…” Càng nói nàng càng đau lòng, càng cảm thấy cuộc sống tương lai của mình chỉ toàn một màu đen tối không có chút ánh sáng nào!
Sự hy sinh này thật sự quá lớn mà!!!
Tống Thế An thấy nàng ấm ức khóc lóc đến không còn dáng vẻ gì, lòng cũng mềm đi. Nếu thật sự không cho nàng ra ngoài có khi nàng uất ức đến c.h.ế.t thật. Hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, tách chân nàng ra lại muốn đi vào.
“A a a a, ta đã thỏa hiệp như vậy rồi mà chàng còn như vậy à?!” Thấy hắn lại tới nữa, Tô Đường vội kêu lên.
Tống Thế An hôn nhẹ vào môi nàng, cười nói: “Lần này ta sẽ nhẹ nhàng.” Nói xong lại xông vào.
“Ta không tin chàng!” Lần nào cũng nói nhẹ mà cuối cùng lại chẳng làm theo gì hết!
Thấy nàng sợ đến mức như vậy, Tống Thế An không nói gì, đã vậy vừa rồi nàng còn khiêu khích làm gì? Có điều, hắn cũng thật sự không dùng sức, chỉ chậm rãi ra vào, tay cũng vuốt ve khắp người nàng.
Cơ thể căng cứng của Tô Đường dần buông lỏng, cảm giác tê dại lại lan khắp toàn thân, nàng không kìm được, vòng tay ôm lấy cổ Tống Thế An, eo cũng phối hợp theo cử động của hắn.
Chút lực này đối với Tô Đường mà nói thì là vừa đủ, nhưng đối với Tống Thế An thì lại là gãi không đúng chỗ ngứa, vì thế, thừa lúc nàng mơ mơ màng màng, hắn lại rất gian ác đặt chân nàng lên vai mình, sau đó, vừa nhẹ vừa nặng đ.â.m vào.
Vì thế, Tô Đường cứng ngắc tứ chi trong khoảnh khắc, thủy triều mạnh mẽ lại một lần nữa ào ào quét đến. Cơn sóng to ập vào đầu rồng, Tống Thế An cảm thấy kích thích đến lạ thường, không nhịn được lại tăng mạnh lực ra vào ở hông.
Có điều, tư thế này khiến cho vũ khí sắc bén của hắn xâm nhập sâu chưa từng có, Tô Đường lại một lần nữa bị kích thích đến trào nước mắt: “Khốn kiếp! Chàng nói chàng sẽ nhẹ nhàng mà! Mau để ta xuống!” Nói xong nàng lập tức rút chân về.
Tống Thế An đã thưởng thức sự ngọt ngào của tư thế này rồi, làm sao buông tay được, liền nhanh chóng giữ chặt lấy, nhìn thấy hai má ửng hồng vừa thống khổ lại vừa hưng phấn của nàng, hắn hôn nàng nói: “Nhịn một chút nữa, sẽ nhanh chóng ổn thôi!”
“A a, ta không tin!… Hu hu hu, chàng bỏ ta đi! Ta không muốn sống với chàng!” Trong lúc có thể thở được, Tô Đường gào khóc kêu than. Kích thích như thế nàng thực sự không chịu nổi!
Tống Thế An nghe nàng nói vậy, lửa vừa lụi tàn lại bốc lên: “Nàng nói cái gì?!”
“Chàng tìm người khác đi, ta không chịu nổi! A — a —-.”
Tô Đường không nói thành lời nữa, vì hắn vừa mạnh mẽ xoa nắn nàng, vừa tiếp tục phát động cuộc tấn công mãnh liệt nữa.
Từng cú va chạm mạnh mẽ, từng đợt khoái cảm ập tới, Tống Thế An tiến lên như không thấy đủ. Cơ thể người phụ nữ này thật cám dỗ, như thế nào cũng thấy không đủ, mà những lời nàng nói lại thành công khơi dậy ‘ý chí chiến đấu’ của hắn — c.h.ế.t tiệt, đúng là không thể cưng chiều nàng được! “Còn muốn ta bỏ không?!”
Tô Đường lên đỉnh hết lần này đến lần khác, thủy triều ở phía dưới tuôn ra đến không còn ra bộ dạng gì, đệm ướt một mảng lớn, lại nghe câu hỏi giận dữ của đối phương, nàng khóc lóc đáp: “Không muốn, không muốn! Hu hu, chàng dừng lại đi!”
Đương nhiên Tống Thế An sẽ không dừng, lúc này hắn cũng vừa tới thời điểm trọng yếu của mình, bất chấp lời cầu xin của nàng, chỉ đ.â.m mạnh vào từng cái một. Dưới tiếng kêu “tướng công” đau đớn của Tô Đường vang lên liên hồi, ầm một tiếng, luồng nhiệt nóng bỏng mạnh mẽ b.ắ.n ra.
Tô Đường cảm thấy trong động hoa nóng rực, cơ thể rung động, lại lên đỉnh lần nữa.
Hai người, đồng thời đạt tới đỉnh cao của khoái cảm…
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy “rầm” một tiếng, Tống Thế An cảm thấy cơ thể hụt một cái, rơi thẳng xuống, khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hắn vội ôm chặt Tô Đường vào lòng.
Sau đó, lại là những tiếng “ầm ầm” vang lên.
Chờ cơ thể ổn định, Tống Thế An đứng dậy, nhìn thấy ngay… cái giường vỡ tan!!!
Cả cái giường… vỡ tan!!!
Vỡ… tan!!!
Tống Thế An không nói gì, đen mặt lại! Có điều, vẫn còn may là không vỡ tan vào lúc đó…
Nhìn người phụ nữ hôn mê trong lòng mình còn chưa biết xảy ra chuyện gì, hắn lắc đầu cười, vội mặc y phục cho mình, lấy chăn bọc nàng vào, rồi bế nàng mở cửa quay về phòng ngủ.
Hai thị vệ ngoài cửa mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên trong, giờ lại nhìn thấy… tướng quân bế phu nhân đi ra như vậy, cả hai đều giương mắt nhìn không nói nên lời, quay sang nhìn nhau một cái, lại nhanh chóng cụp mắt, tỏ vẻ nghiêm túc.
Tống Thế An bất chấp bước đi hai bước, nghĩ đến chuyện gì đó lại quay đầu nói: “Ngày mai tìm thợ đổi giường khác.”
“…” Chuyện gì vừa xảy ra?!!!
…
Thì ra thứ vừa anh dũng hy sinh là cái giường à?!
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT