Sản phụ ở giường đầu tiên thấy vậy, còn có chút không nỡ, "Cô cũng muốn đi à?"
Giang Nhu cười với cô ấy, "Tôi quen giường, muốn về nhà sớm một chút."
Sản phụ gật đầu, "Cũng đúng, ở nhà thoải mái hơn."
Giang Nhu vẫy tay với cô ấy, sau đó nắm góc áo Lê Tiêu đi ra ngoài.
Bên cạnh cô, một tay Lê Tiêu vững vàng ôm đứa nhỏ, một tay xách theo bao da rắn.
Nhìn thấy bóng dáng cả nhà ra cửa, trong lòng sản phụ ở giường đầu tiên lại sinh ra một chút hâm mộ, tuy rằng chồng cô ấy lái xe kiếm nhiều tiền, nhưng thật sự không quan tâm săn sóc cho gia đình.
Dưới lầu, Lê Tiêu chạy xe ba bánh đến thẳng cửa. Anh trãi một lớp rơm dày ở dưới xe, lại lót một cái thảm ở trên rơm rạ.
Lê Tiêu cầm bao da rắn trong tay đặt lên xe, sau đó xoay người đỡ Giang Nhu ngồi lên, chỉ chỉ bao da rắn, "Dựa vào cái này."
Giang Nhu ngoan ngoãn nghe lời, ngồi về phía sau, tựa lưng lên bao da rắn.
Lê Tiêu đưa đứa nhỏ trong tay cho cô, chờ Giang Nhu nhận tã lót, anh lấy ra ba cái chăn nhỏ, bao kín Giang Nhu và đứa nhỏ, "Đợi lát nữa là tới nhà rồi."
"Ừm."
Về đến nhà, Giang Nhu trực tiếp ôm đứa nhỏ trở về phòng, trong nhà đã được Lê Tiêu dọn dẹp sạch sẽ.
Mới hai ngày không trở về, Giang Nhu lại cảm thấy giống như đã qua thật lâu.
Cô bé đang ngủ, được giang Nhu đặt vào cái nôi, đây là Lê Tiêu tự mình làm, còn lớn hơn giường trẻ sơ sinh ở bệnh viện, phía dưới dùng ròng rọc, vô cùng tiện lợi.
Giang Nhu cũng ngủ theo, tối hôm qua bọn họ không ngủ ngon.
Cô mới ngủ không bao lâu, một người cũng nằm xuống bên cạnh.
Ngủ một giấc đến hơn bảy giờ tối, Giang Nhu bảo Lê Tiêu cũng đừng làm việc, buổi tối xuống dưới ăn.
Lê Tiêu muốn đi xuống phòng bếp, ngày hôm qua cá Chu Kiến đưa tới còn chưa ăn hết, được anh nuôi trong thau, anh dùng canh cá trích nấu mì, nấu mì xong vớt phần của Giang Nhu trước, chính anh thì bỏ thêm một muỗng muối, khi ăn còn bỏ hai muỗng tương ớt.
Anh không dám ăn ở trước mặt Giang Nhu, sợ cô thèm nên trốn ở trong phòng bếp ăn.
Nhưng khi anh trở về phòng, Giang Nhu vẫn ngửi thấy mùi, cũng lười nói anh.
Buổi tối, sau khi Giang Nhu rửa mặt xong thì có ý cho đứa nhỏ bú, cô nghe lời thím Vương nói, hôm nay có rảnh thì xoa, cũng có thể cảm thấy không còn khó chịu nữa.
Nhưng chờ Lê Tiêu tắm rửa xong trở về, đứa nhỏ còn chưa hút ra được, trái lại khiến khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng.
Cũng không biết dùng bao nhiêu sức.
Giang Nhu còn cổ vũ, "An An cố lên, hút nữa đi, sắp có thể uống được rồi." Lê Tiêu chà tóc nhìn thoáng qua, hai nắm tay của đứa nhỏ nắm quá chặt, cả người đều đang dùng sức.
Giang Nhu thấy anh tiến vào, còn nghiêng người không cho anh xem.
Lê Tiêu cuối cùng nhìn không được, có hơi thương con gái, "Nếu không thì vẫn cứ uống sữa bột đi?"
Giang Nhu tức giận nói: "Chỉ mỗi anh là cha ruột thôi."
Cô không đau lòng sao? Chẳng phải vì tốt cho đứa nhỏ à.
Cuối cùng có lẽ thật sự không hút được gì, đứa nhỏ oa một tiếng khóc.
Đây vẫn là lần thứ hai cô nhóc khóc, lần đầu tiên là ngày vừa sinh ra, hai ngày nay cho dù là đói bụng cũng chỉ rầm rì kêu hai tiếng, ngoan vô cùng.
Trên mặt Giang Nhu ngượng ngùng, xoay đầu nhìn Lê Tiêu, "Nếu không thì vẫn cứ uống sữa bột đi?"
Lê Tiêu bị cô chọc nở nụ cười, xoay người đi pha sữa bột.
Dỗ đứa nhỏ uống sữa đi ngủ xong, đã là hơn mười giờ đêm, Giang Nhu và Lê Tiêu cũng nằm lên trên giường, buổi chiều ăn no ngủ một giấc, Giang Nhu có hơi khó ngủ, sau khi lăn lộn ở trên giường, đột nhiên xoay về phía Lê Tiêu ở bên ngoài, như là đưa ra quyết định gì đó, dùng sức đẩy anh một phen, nhỏ giọng nói: "Anh lại hút đi."
"…"
Lê Tiêu sắp ngủ mất, không hiểu sao đột nhiên bị đẩy, cả người bị dọa sợ, lại nghe thấy lời này, nửa ngày mới phản ứng lại có nghĩa là gì.
Sắc mặt anh có chút mất tự nhiên nhìn về phía người bên trong, thanh cổ họng, giả vờ giả vịt hỏi: "Cái gì?"
Nhiệt độ trên mặt Giang Nhu có hơi nóng, nói ra rồi còn có chút hối hận, hai người bọn họ tuy rằng ngủ ở trên một cái giường, nhưng chuyện thân mật hơn lại chưa từng làm, "Quên đi."
Có hơi xấu hổ lật người đi.
Lê Tiêu vươn tay ngăn cản cô, đột nhiên nói: "Vẫn nên để anh làm đi, nếu không ngày mai lại uống sữa bột."
Giang Nhu: "…"
Không phải không nghe thấy sao?
Lê Tiêu không có nghe thấy âm thanh, mở đèn thắp sáng cả căn phòng, sau đó nghiêng người, vươn một bàn tay cởi quần áo Giang Nhu.
Anh rũ mắt nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu cảm dư thừa, dù cho cái tay vươn tới kia hơi run rẩy.
Giang Nhu cũng trở nên khẩn trương, nâng tay túm lấy cổ áo, "Anh tắt đèn đi."
Động tác của Lê Tiêu dừng một chút, sau đó lại duỗi tay tắt đèn. .
||||| Truyện đề cử:
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Trong phòng nháy mắt rơi vào trong bóng tối, trong bóng đêm, người đàn ông lại kề sát qua.
Giang Nhu phát hiện tắt đèn cũng không tốt, làm cho người ta càng khẩn trương.