Tuy rằng người đàn ông đang ngủ, nhưng còn cảnh giác, thường thường nâng tay sờ chăn phía sau lưng cô có đắp kín chưa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ ở trong giường trẻ sơ sinh.
Nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, anh cũng lập tức tỉnh dậy.
Anh mở mắt ra nghe một lát, xác định không có nghe lầm, mới nhíu mày xoay đầu qua nhìn, sau đó thật cẩn thận rời đi khỏi cái ôm của Giang Nhu đi xuống giường.
Khi anh mang giày vào đứng dậy đi ra ngoài, đi ngang qua giường trẻ sơ sinh ở giữa, giường trẻ sơ sinh đặt ở cuối giường giữa, cô gái trông chừng em trai hình như không ngủ, nghe thấy tiếng vẻ mặt sợ hãi lắc đầu nhìn về phía cửa, thấy Lê Tiêu đi lên, mới như nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói với Lê Tiêu: "Vừa rồi cháu sợ mình không cẩn thận ngủ mất nên đã đóng cửa lại."
Nghe thấy âm thanh, cô ấy đang do dự có nên đánh thức mẹ hay không.
Lê Tiêu liếc nhìn cô ấy một cái, không nói chuyện, vòng qua người trực tiếp đi mở cửa.
Anh không có mềm lòng như Giang Nhu, người ta có ngủ hay không anh cũng không hề quan tâm.
Cửa phòng bệnh có hơi cũ, mỗi lần chốt mở đều có âm thanh.
Lê Tiêu cố gắng mở cửa thật nhẹ nhàng, sau khi cửa mở thì nhìn thấy một người đàn ông chiều cao trung bình đứng ở bên ngoài.
Sắc mặt người đàn ông mỏi mệt, đang chuẩn bị nâng tay gõ cửa thử xem, nào biết lại thấy cửa mở, vừa ngẩng đầu lập tức đối diện với một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn.
Có hơi sửng sốt, "Cậu…"
Lê Tiêu nhíu mày, "Anh là ai? Hơn nửa đêm muốn làm gì?"
Người đàn ông hậu tri hậu giác phản ứng lại, vội giải thích một câu, "Vợ tôi sinh, cũng ở phòng bệnh này."
Sợ anh không tin, còn bổ sung một câu, "Cô ấy tên Hoàng Anh, tối hôm qua tôi còn tới, tôi là tài xế lái xe taxi, cho nên ban ngày không rảnh lại đây."
Hôm nay Lê Tiêu nghe Giang Nhu trò chuyện với thai phụ ở giường đầu tiên, hình như tên Hoàng Anh gì đó.
Thản nhiên gật đầu, "Hành động nhẹ chút, đều đang ngủ."
Nói xong xoay người đi vào, không quan tâm người phía sau thế nào.
Lê Tiêu trở lại giường mình nằm xuống, cô gái ở giường giữa hình như cũng muốn hỏi cái gì, nhưng thấy thái độ lạnh nhạt của Lê Tiêu, cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể cảnh giác nhìn người đàn ông vào từ bên ngoài.
Chẳng được bao lâu, giường đầu tiên truyền đến tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, hình như người phụ nữ đó đã tỉnh. Lê Tiêu ôm Giang Nhu vào lòng một lần nữa, Giang Nhu hình như bị làm ồn, miệng rầm rì vài tiếng, Lê Tiêu để ý thấy mũ trên đầu cô bị nghiêng, nhíu mày nói với đằng sau một câu, "Nhỏ tiếng chút."
Người phụ nữ ở giường đầu tiên nghẹn ngào một tiếng, cắn chặt môi hạ giọng.
Nhưng qua một lát, cô ấy vẫn không nhịn được đập ông chồng nhà mình, nhỏ giọng oán hận nói: "Em sinh ba ngày, sau khi mẹ anh biết là cháu gái lập tức xoay người bỏ đi, không có tới nhìn một lần nào nữa, cháu gái thì không phải con người sao? Con gái người ta cũng có thể thi đại học."
Người đàn ông nghe xong không kiên nhẫn, "Được rồi, anh mệt c.h.ế.t rồi, nói mấy cái đó làm gì."
Trong lòng người phụ nữ thất vọng, qua một lát, cô ấy chợt nghe ông chồng nhà mình kêu gào là đinh tai nhức óc.
Nhịn không được lòng chua xót, cô ấy không rõ, giữa người với người sao lại khác biệt lớn như thế?
Giang Nhu nói lúc trước chồng cô cũng muốn con trai, nhưng sau khi sinh ra là con gái, trông còn yêu thích hơn cô, bao thầu hết từ đút sữa tới giặt tã.
Lại yên lặng chảy nước mắt, hận mình lúc trước không nghe lời cha mẹ.
Sáng hôm sau trời con chưa sáng, người đàn ông ở giường đầu tiên đã rời đi, trước khi đi để lại một ít tiền và nửa con gà nướng tối hôm qua mình mang tới, nói là cố ý mua cho người phụ nữ.
Người phụ nữ ôm đứa nhỏ cúi đầu đút sữa, không nói chuyện.
Trong lòng khó chịu vô cùng, cô ấy mới vừa sinh xong sao có thể ăn những thứ này?
Nếu anh có một nửa để ý như chồng Giang Nhu, cũng sẽ không lấy cái này đến tranh công.
Người đàn ông nói thêm một câu, "Dưỡng thân thể cho tốt, anh đi đây."
Nói xong không chút do dự xoay người rời đi.
Từ đầu tới đuôi cũng không liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái.
Hốc mắt người phụ nữ lại đỏ, biết anh ta muốn mình dưỡng tốt thân thể tiếp tục sinh con.
Nhưng trong lòng cô ấy không cam lòng, cúi đầu nhìn về phía đứa con ngoan ngoãn uống sữa, trong lòng mặc niệm, về sau cho dù cô ấy có liều mạng, cũng muốn tạo điều kiện cho con gái được đi học có tương lai, đừng chịu ức h.i.ế.p giống như cô ấy.
Người rời đi quá sớm, buổi sáng Giang Nhu tỉnh lại cũng không biết tối hôm qua còn có người tới.
Chỉ cảm thấy tối hôm qua ngủ không ngon lắm, nghi ngờ có phải mình không quen giường hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT