Vừa rồi lau phía trước, phía sau lưng còn chưa lau, chờ sau khi Lê Tiêu vắt khăn xong, bảo anh xoay người lại, "Anh lau phía sau lưng giúp em với, bây giờ em với không tới."
Người đàn ông khẽ ừ, xốc góc áo lên, trực tiếp dùng khăn mặt nóng hổi lau phía sau lưng cô.
Mới vừa đụng tới làn da, người phụ nữ lập tức sốt ruột nói: "Nhẹ chút nhẹ chút!"
Rất nóng.
Người đàn ông phía sau khẽ cười một tiếng, "Được."
Nghĩ tới bình thường cô tắm rửa bằng nước nóng, không nghĩ tới cô cũng sợ nóng.
Giang Nhu lau thân mình xong sau đó trực tiếp đi ra ngoài, còn lại đều giao cho Lê Tiêu.
Lê Tiêu quét tước phòng tắm sạch sẽ rồi bưng một thau quần được được thay ra bị đi ra ngoài, mang cả quần áo của mình đến phòng nước ở bên ngoài giặt.
Khi Giang Nhu quay về trên giường ngồi, người phụ nữ giường giữa đã tỉnh, sau khi ngủ một giấc thật dài sắc mặt cô ta tốt hơn rất nhiều, nhưng so với những người khác vẫn rất khó coi.
Cô ta cố hết sức ngồi xuống giường, vừa mở miệng bảo con gái lớn đứa đứa con trai lại đây cho cô ta xem.
Khi con gái lớn ôm con trai nhỏ, trong miệng cô ta còn không ngừng bảo con gái nhẹ chút, chờ sau khi con trai nhỏ tới trong lòng cô ta, lập tức xốc quần áo lên xem, thấy là con trai, vừa khóc vừa cười, sau đó bèn sai con gái đi mua cơm múc nước.
Còn quay đầu hỏi Giang Nhu tình hình ban ngày, Giang Nhu bèn nói tình huống ban ngày cho cô ta, nào biết cô ta nghe mình không có sữa, không chỉ không tức giận, còn lộ ra vẻ áy náy, "Là mẹ vô dụng, để con bị đói."
Ngược lại cô ta không hung dữ giống như mẹ chồng, nhưng không tốt chỗ nào, há mồm lập tức nén giận, "Đều là mấy đứa con gái lúc trước uống hết sữa của mình, ai."
Nói xong còn lau nước mắt, "Đứa con đáng thương của mẹ."
Nghe thấy cô ta nói như vậy, trong nháy mắt Giang Nhu không muốn nói chuyện nữa.
Người phụ nữ giống như nghĩ tới cái gì, hỏi cô: "Cô sinh con trai hay con gái?"
Giang Nhu: "Con gái."
"Ồ." Trên mặt người phụ nữ hiện lên một chút vui sướng, nhưng ngoài miệng cũng an ủi nói: "Không có gì, cô còn trẻ, có thể tiếp tục sinh, tôi cũng sinh bốn mới có đứa này."
Giang Nhu hít vào một hơi thật sâu, sau đó nói: "Tôi cảm thấy con gái rất tốt, tôi và cha con bé không coi trọng những việc này, chỉ cần con bé khỏe mạnh là tốt rồi."
"Hơn nữa con gái cũng có thể có tương lai, nhà người thím bên cạnh nhà tôi cũng chỉ có một đứa con gái, bây giờ học đại học ở bên ngoài, là đứa nhỏ có bản lĩnh nhất ở chỗ chúng tôi, nói ra ai cũng hâm mộ."
Người phụ nữ nghe xong vẻ mặt không tin, cảm thấy cô sĩ diện mới nói như vậy.
Ngược lại người phụ nữ ở giường đầu tiên đang ôm đứa nhỏ cho con bú, nghe xong lời này của Giang Nhu, nhịn không được thăm dò hỏi một câu, "Thật hả?"
Giang Nhu thấy cô ấy như vậy, cười gật đầu, "Đương nhiên là thật, sáng mai thím ấy còn lại đây, không tin đến lúc đó cô hỏi thím ấy, con gái thím ấy vô cùng có tương lai, sau khi tốt nghiệp còn chuẩn bị đưa cha mẹ cô ấy đến thành phố lớn sống."
Tin tưởng thím Vương rất nguyện ý nói với cô ấy chuyện con gái mình học đại học.
Người phụ nữ mím môi, khi cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, trong mắt thêm một chút sáng rực.
Chỉ có sản phụ ở giường giữa, bĩu môi, cảm thấy các cô không sinh ra được con trai mới an ủi bản thân như vậy.
Con gái có tương lai đi nữa cũng là con người khác, vẫn là con trai tốt.
Lê Tiêu rất nhanh đã trở lại, anh cũng tắm rửa một cái, thuận tiện giặt sạch quần áo của hai người, trong phòng bệnh không có ban công, nhưng phía bên ngoài cửa sổ có mấy cột sắt chuyên phơi quần áo, anh dùng kẹp kẹp quần áo ổn thỏa rồi mới thả ra phơi.
Phơi quần áo xong lại ôm đứa nhỏ, để Giang Nhu thay tã, xong rồi, lại lấy tã đi giặt, thuận tiện lấy thau nước ấm về cho Giang Nhu ngâm chân.
Bận rộn không ngừng, hai sản phụ ở giường khác nhìn thấy đều có chút hâm mộ.
Trái lại Lê Tiêu không có cảm giác gì.
Giang Nhu có chút cảm kích vì có một Lê Tiêu có năng lực như vậy, nếu đổi thành chồng của sản phụ ở hai giường khác, một người không thấy tới, một người m.á.u lạnh ích kỷ, vậy e rằng cô sẽ điên mất.
Cho nên chờ khi Lê Tiêu bưng nước rửa chân tới cho cô, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Buổi tối đừng ra ngoài ngủ dưới đất, giường hai người chen chúc một chút cũng có thể ngủ."
Bây giờ trời hơi lạnh, Lê Tiêu mang theo cái thảm rách từ trong nhà đến, dù cho anh là một người đàn ông, nằm dưới đất cũng có hơi tội.
Lê Tiêu dừng lại động tác cởi vớ cho cô một chút, ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhíu mày, ý vị thâm trường nở nụ cười, "Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT