Nhưng dựa theo hiểu biết của cô, lần này Lê Tiêu lập công rất lớn, nếu cô nhớ không lầm, bán hàng đa cấp truyền vào nước Hòa hồi đầu năm chín mươi, phát triển đến bây giờ là lúc hung hăng càn quấy nhất, cũng không chỉ thương tổn một vài gia đình, cũng là ở một năm này, quốc gia dùng thủ đoạn như sấm chớp chén ép toàn diện.
Mà Lê Tiêu đầu tiên là liên hệ cảnh sát, sau đó lại làm nằm vùng nghe ngóng ông trùm cấp trên của nhóm bán hàng đa cấp, trợ giúp cảnh sát hoàn toàn phá hủy một tập đoàn bán hàng đa cấp rất lớn, công lao này không thể xóa nhòa, hơn nữa thái độ anh tích cực, lựa chọn tự thú, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cảnh sát sẽ miễn trừ xử phạt, phê bình giáo dục là chính.
"Em bỏ một ngàn ba trăm đồng vào trong túi anh, một ngàn đồng là để trả tiền thưởng, ba trăm đồng anh giữ đấy, nếu như bị nhốt vài ngày, anh tìm một người mình quen chuộc anh ra."
Cô tin tưởng, chút bản lĩnh ấy anh vẫn phải có.
Lê Tiêu nghe xong trầm mặc, tuy rằng cảm thấy tính tình Giang Nhu quá mức chính trực, nhưng không thể không nói, Giang Nhu nói những việc này, không có chỗ nào mà không phải là lo lắng cho anh.
Cô bảo anh trả tiền lại, nhưng không có bởi vì vậy mặc kệ anh, thậm chí đã chuẩn bị xong cả đường lui cho anh.
Trong lòng ê ẩm, làm cho anh cảm nhận được một cảm giác được người ta quan tâm bảo vệ chưa bao giờ có.
Anh đột nhiên nghiêng người, cọ cô, lại gần một chút.
Giang Nhu không hề có cảm giác gì, trong lòng đang lo lắng một chuyện khác, "Chỉ là sợ sau khi anh khai báo, hai đàn em của anh sẽ hận anh."
Từ nhỏ đến lớn Giang Nhu bị người ta nói tính tình tốt cũng không phải không có nguyên do, cô chính là kiểu tính tình tình nguyện mình bị thiệt.
Loại chuyện đắc tội với người ta này, cho tới bây giờ cô chưa từng làm.
Lê Tiêu muốn cười, cảm thấy cô thật sự thích nhọc lòng mà, anh vốn không để chuyện này trong lòng, anh em không phải là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao?
Nhưng vẫn an ủi nói: "Em đừng lo lắng, lòng anh đều biết, bọn họ sẽ không tức giận đâu."
Giang Nhu nửa tin nửa ngờ nói: "Vậy là tốt rồi, đi ngủ sớm một chút."
Trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Qua một hồi lâu, Lê Tiêu chợt nghe thấy người trước mặt truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng. Lúc này anh đã thích ứng với bóng đêm trong phòng, giường rất gần cửa sổ, ánh trăng bên ngoài xuyên qua tấm màn mỏng manh, khiến cho trong phòng không quá tối tăm, anh cũng nằm nghiêng trên giường, hơi nâng đầu lên, có thể nhìn thấy sườn mặt đang nhắm mắt ngủ của người phụ nữ.
Nhìn một hồi, ma xui quỷ khiến, anh đột nhiên kề sát người, nhẹ nhàng dùng môi chạm dưới lỗ tai cô.
Buổi sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Lê Tiêu đã ra ngoài, anh cầm hành lý mà ngày hôm qua Giang Nhu mang đi về nhà trước, thuận tiện đưa ruột heo qua cho thím Vương, sau đó cầm cờ thưởng, lại mua bữa sáng quay về khách sạn.
Khi tới phòng, Giang Nhu cũng tỉnh, anh nói: "Nếu nhanh, trong vòng 3 ngày có thể trở về, thím Vương lại đưa một bồn ruột heo qua, hôm nay em trở về đi, trong nhà không ai không được, đúng rồi, cửa nhà bị hư rồi, mấy ngày nay em ở nhà đóng cửa cẩn thận, anh về rồi làm cửa lại."
Nói xong lập tức vội vàng mang theo túi xách rời đi.
Giang Nhu nhìn bóng dáng anh, không nhịn được nói một câu, "Tự anh đi trên đường cẩn thận một chút."
"Được."
Sau khi người rời đi rồi, Giang Nhu lại nằm một lát mới rời giường, rửa mặt đánh răng xong đi ăn sáng, phát hiện túi da rắn mình mang theo không thấy nữa, trực tiếp tức tới cười.
Nhưng cũng không nói gì, ăn sáng xong đi xuống lầu trả phòng.
——
Bên kia, Lê Tiêu mang theo tất cả tiền đi thẳng đến đồn công an thành phố W, anh đã quen với một vài người trong đó, trước kia làm nội ứng, chính là âm thầm liên hệ với những người trong này.
Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng anh vẫn giữ thái độ tích cực tự thú nhận sai, nhưng anh cũng không thể trở về ngay, sau khi công an biết nhanh chóng phái người bắt hai người khác tới, hiểu biết tình huống cụ thể.
Sáu ngày sau, ba người một trước một sau đi ra khỏi đồn công an.
Lê Tiêu bước đi thoải mái đi ở phía trước.
Hai người đi theo phía sau mệt lừ đen mặt lại, chờ sau khi đi được một quãng, hai người đồng thời tiến lên một bước giữa chặt Lê Tiêu, kéo anh qua bên cạnh cả giận nói: "Anh, anh cũng quá vô lý rồi?"
Một người khác hạ giọng cáu giận nói: "Không phải bàn rồi sao, sao anh có thể bán đứng chúng tôi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT