Nhưng Giang Nhu vẫn lập tức nhận ra, không xác định hô một tiếng, "Lê Tiêu?"
Không đợi đối phương đáp lại, lập tức nhanh chóng ôm bụng ngồi dậy từ trên giường, giường phát ra một tiếng "kẽo kẹt", nghe thấy tiếng người đàn ông ở bên ngoài khẩn trương nhắc nhở một câu, "Em chậm một chút."
Tiếng nói trầm dày mang theo tiếng cười thản nhiên.
Giang Nhu không có nghe ra, cô bật đèn sáng lên, sau đó tìm được giày ở dưới giường, đứng dậy đi mở cửa phòng, lại đi ra ngoài mở cổng lớn.
Người đàn ông chạy tới đứng ở cổng lớn, trên vai quải một cái túi da rắn, tay kia thì còn mang theo một túi hành lý, sải bước đi vào bậc cửa.
Giang Nhu nhường đường bên cạnh, sau đó giống như nhớ tới cái gì, xoay người đi kéo đèn ở nhà chính.
Đèn ở nhà chính đã được đổi mới, Giang Nhu ghét bỏ ánh sáng lúc đầu quá mờ, một mình ở nhà vào buổi tối còn có chút sợ hãi, bèn đổi đèn ở nhà chính và nhà bếp thành một trăm oát.
Ánh sáng trắng chói mắt chiếu sáng cả căn nhà chính, cũng chiếu rõ ràng người đàn ông.
Gần hai tháng không gặp, Lê Tiêu gần như gầy một vòng, trái lại người trắng một chút, ngũ quan trở nên càng lập thể.
Nhưng thay đổi lớn nhất, vẫn là anh đã cắt đi mái tóc dài, cạo thành đầu đinh.
Dễ lộ khuyết điểm nhất là kiểu tóc ngắn đầu đinh, ở trên người anh ngược lại như dệt hoa trên gấm, hình dáng đầu của anh rất đẹp, cái ót no đủ, đã không có tóc dài che chắn, ưu thế ngũ quan trên gương tuấn mỹ hoàn toàn hiện ra, tỉ lệ vừa đúng, mặt mày trở nên tinh xảo.
Anh để tóc dài thì là tên lưu manh đẹp trai, cắt đầu đinh anh lại có một vẻ đẹp sắc bén kiêu ngạo, trong cái đẹp còn mang theo một chút hư hỏng nguy hiểm. Cố tình sự hư hỏng này còn cực kỳ hấp dẫn người ta, chính là cái loại biết rõ anh rất nguy hiểm, vẫn nhịn không được muốn tới gần, vô cùng có vị đàn ông.
Bỗng chốc Giang Nhu nhìn mà ngây ngẩn cả người, người đàn ông bị cô nhìn đến mức có hơi không được tự nhiên, nghĩ đến bộ tóc kỳ quái mình mới cắt.
Anh ngại tóc dài vướng bận, cho nên khi đi ngang qua một tiệm cắt tóc bèn dứt khoát cắt luôn.
Ném hành lý trên vai lên mặt đất, nâng tay sờ đầu, xoay người đi đến bên bàn, trên bàn chỉ có một bình nước và ấm trà, không có ly, cái ly Lê Tiêu uống bị Giang Nhu rửa bỏ vào trong tủ chén, cái ly của cô ở trong phòng.
Người đàn ông cũng không quan tâm, trực tiếp cầm lấy ấm trà ngửa đầu tu vào miệng, dáng vẻ cực kỳ khát.
Giang Nhu thấy anh như vậy, dù cho đã một khoảng thời gian không gặp sinh ra cảm giác xa lạ, cũng nhịn không được có chút đau lòng, "Em đi xào cho anh tô mì ăn."
Rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Buổi tối cô ăn mì xào, cố ý nặn mì nhiều một chút, chuẩn bị giữ cho ngày mai ăn, một mình ở nhà cứ thích lười biếng.
Cô mới vừa đốt bếp lò, người đàn ông đã đi tới, trên vai còn đắp một miếng khăn mặt màu trắng, anh lập tức đi đến trước bàn đặt đồ dùng rửa mặt, cầm lấy cậu rửa mặt bình thường Giang Nhu dùng, trực tiếp mức một chậu nước lạnh từ trong thùng ra.
Giang Nhu thì bỏ một bó củi vào trong bếp lò, thấy một màn như vậy, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống cũng không nói gì cả, nhưng trong lòng lại nghĩ sáng mai cái chậu đó phải rửa rồi.
Bỏ nước vào trong nồi, lại xoay người lấy mì trong tủ chén ra, cuối tháng chín thời tiết lạnh một chút, mì để cả đêm cũng sẽ không hư.
Cô còn lấy một ít rau xanh, cà rốt, một ít đậu mầm và hai quả trứng chim trong nhà chưa ăn hết, rau rửa sạch, trong đó cà rốt cắt thành sợi, trứng gà bỏ vào trong chén nhỏ đánh tan.
Nước trong nồi sôi lên thì bỏ mì vào nấu, chờ bảy tám phút chín rồi vớt lên bỏ vào trong chén nước lạnh. Sau đó rửa nồi bỏ dầu vào, trước tiên là trứng gà, sau khi chín rồi dùng cái xẻng đánh nát, lại bỏ rau dưa, sợi mì vào xào lửa lớn, thêm lát hành tỏi thơm, nước tương, dầu hào và một ít muối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT