Lê Tiêu nghe xong không nói lời nào, cúi đầu nhìn khuôn mặt đứa trẻ ngoan ngoãn, anh không nghe thấy đáp án anh muốn nghe, anh vốn tưởng rằng cô sẽ nói mình sẽ không ghét bỏ, sau này hai người cùng nhau kiếm tiền, cuộc sống sẽ không thật sự tồi tệ.

Nhưng cô nói càng động lòng hơn những lời anh muốn nghe, cô nghiêm túc nghĩ ngợi sau đó sau nói, cô sẽ gánh vác trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, lập một kế hoạch tương lai tràn ngập hy vọng cho anh.

Với người khác mà nói là khó khăn tai ương ngập đầu, ở trong mắt cô giống như cũng không phải chuyện gì to tát.

Làm cho anh cảm thấy, dù cho sau này gặp cái gì cũng không cần sợ hãi, luôn có thể tìm được biện pháp giải quyết.

Lê Tiêu cúi đầu nhẹ nhàng hôn đầu cô nhóc trong lòng, tâm tình đột nhiên trở nên trống trải, có loại cảm giác không sợ hãi gì, không phải không sợ hãi vì xem nhẹ sinh tử, mà là có gan làm chuyện mình muốn làm, bởi vì biết các cô sẽ vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Anh cũng là một người có chỗ dựa.

Cô nhóc bị hôn một cái, nhăn lại mày nhỏ nhìn anh, sau đó lại sờ cái đầu bị râu đ.â.m đau của mình.

Mắt thấy cô bé lại muốn cáo trạng, Lê Tiêu vội tóm lại cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, sau đó cầm lấy bộ bài tây trên ngăn tủ bên cạnh, mở ra rút ra một lá cho cô bé xem.

Nháy mắt cô bé bị hấp dẫn lực chú ý, mở to hai mắt tò mò xem, bản thân còn cầm chơi ở trên tay.

Ở bệnh viện hơn nửa tháng, ngày đó xuất viện Thường Dũng có việc, không thể lại đây nhưng Phó Phi lái xe lại đây đón.

Tào Vượng phòng bên còn phải ở lại một thời gian, khi đi, mẹ chồng nàng dâu ở phòng bên cạnh còn ôm đứa nhỏ lại đây tiễn, khi Giang Nhu đi vào phòng tắm thu dọn đồ đạc, bà cụ đột nhiên chen vào nhỏ giọng hỏi bọn họ được bao nhiêu tiền.

Không nói thì Giang Nhu không biết, cho dù biết cũng sẽ không nói loại chuyện này với bà ta, loại chuyện này làm sao có thể hỏi thăm? Nếu Thường Dũng biết còn không tức giận à?

Nhịn không được nhắc nhở một câu, "Không biết, chồng cháu không nói với cháu, cái này có gì phải hỏi, giám đốc Thường rất tốt, chắc chắn sẽ không bạc đãi hai nhà chúng ta, thím nhìn anh ấy xem, bình thường bận như vậy nhưng mỗi ngày đều đến bệnh viện, có ông chủ nhà ai tốt giống anh ấy không?"

Bà cụ thấy không hỏi ra được gì, có hơi không cam lòng, nhỏ giọng nói một câu, "Cháu còn giả bộ? Tối hôm qua ông chủ Thường cho nhà của bọn thím hai vạn, nhà các cháu chắc chắn nhiều hơn."

Hai vạn là rất nhiều, nhưng với ông chủ lớn mà nói chắc chắn không tính là gì, bà cụ cảm thấy có hơi bị lỗ cho nên muốn hỏi thử phòng bên cạnh.

"…" Giang Nhu cũng không biết nói cái gì cho phải, bà cụ này nhìn thấy khôn khéo, kì thực tất cả lòng dạ đều biểu hiện ở trên mặt, ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Nhiều như vậy? Ở quê nhà của chúng cháu cũng có thể mua một căn nhà, nhà của cháu chắc chắn không bằng, chồng cháu chỉ bị thương ở chân thôi."

Bà cụ bán tín bán nghi nhìn cô.

Giang Nhu cười cười, lưu loát thu dọn đồ đạc ra ngoài, tối hôm qua Thường Dũng quả thật chưa đưa tiền cho bọn họ, dù sao sau này Lê Tiêu còn muốn theo anh ta tiếp tục làm việc, so với tiền bạc, công việc chắc chắn quan trọng hơn.

Hơn nữa Thường Dũng cũng không như là người sẽ bạc đãi cấp dưới.

Tiễn người đi rồi, bà cụ trở lại phòng bệnh của nhà mình, nói việc này với đứa con.

Tào Vượng nằm ở trên giường không lên tiếng, vẫn là người phụ nữ ôm đứa nhỏ nhỏ giọng nói: "Nếu không thì chúng ta trở về quê mua nhà đi, hẳn là có thể mua một căn ở trong huyện."

Bà cụ vừa nghe vậy, trừng mắt nhìn cô ta một cái, "Cô biết cái gì?"

Sau đó hỏi con trai, "Đại Vượng, con nói đi?"

Tào Vượng cắn chặt răng, "Con không muốn trở về, quê chúng ta rất nghèo, vẫn là nơi này tốt. Con muốn ở lại làm ít buôn bán nhỏ."

Bà cụ không chút do dự duy trì đứa con, "Đúng vậy, quê nhà có gì tốt? Chúng ta ở lại đây, có gì khó khăn tìm ông chủ con, nếu không phải do bọn họ, sao con sẽ biến thành như vậy? Hai vạn đồng tiền đã muốn đuổi chúng ta đi, nghĩ hay lắm!"

Tào Vượng "ừ" một tiếng.

Người phụ nữ trung niên đứng ở bên cạnh do dự nhìn bọn họ một cái, cảm thấy như vậy có hơi không tốt, nếu thật sự muốn làm giống như mẹ chồng nói, về sau chỉ sợ thành kẻ thù.

——

Ký túc xá của Lê Tiêu đã được Giang Nhu thu dọn, khi trở về anh còn cảm khái một câu, "Thật sạch sẽ."

Giang Nhu tức giận nói: "Có thể không sạch sẽ sao? Em vứt rác hai lần đấy."

Phó Phi cõng Lê Tiêu, thiếu chút nữa cười đau sốc hông.

Anh ta thả người lên giường, lại đi ra ngoài lấy cây nạng và đồ dùng sinh hoạt vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play