Lúc khăn tay thêu xong, Vân Dung dẫn Tri Ý tới hoàng cung dự tiệc rồi.

Ta quyết định đợi hắn trở về, đưa khăn tay uyên ương này cho hắn.

Lâu như vậy rồi, có chút chuyện ta muốn giáp mặt hỏi hắn.

Nhưng ta không đợi được Vân Dung, lại đợi được một vị khách không mời mà đến.

Con gái của thừa tướng Tô Cảnh Nguyệt.

Nàng ta dung nhan tuyệt mỹ, mắt như trái hạnh, sóng mắt uyển chuyển, môi anh đào mềm mại, ta thầm than quả là một đại mỹ nhân.

"Ngươi chính là nữ nhân Vân ca ca mang về kia sao?"

"Phải."

Nàng ta liếc mắt liên tục: "Ngươi và hắn thật sự có cả đứa nhỏ rồi?"

"Phải."

Nàng ta tức giận vung tay lên: "Đê tiện bại hoại, ai cho ngươi lá gan câu dẫn Vân ca ca của ta?"

Ta là ai, người hàng năm tay không xách hai thùng sữa đậu nành, loại thiên kim tiểu thư yểu điệu này, quả thật không phải đối thủ của ta.

Ta nắm lấy tay nàng ta, đẩy trở về, nàng ta cùng nha hoàn bà tử bên cạnh đồng loạt ngã xuống đất.

"Ngươi là cái mặt hàng gì? Cũng dám chạy tới Vương phủ dương oai?"

Bà tử kia hung tợn trừng ta: "Tiểu thư nhà ta sắp làm chủ mẫu của vương phủ, liền dạy dỗ ngươi thì như nào?"

"Ngươi thật sự cho rằng có một đứa con hoang, thì có thể làm chủ tử rồi sao?"

Ta vung một bạt tai, tát bà tử kia nổ đom đóm mắt:

"Ngươi dám sỉ nhục Tri Ý của ta lần nữa xem, ta sẽ g.i.ế.c ngươi."

Tô Cảnh Nguyệt kia hốc mắt đỏ ửng:

"Ta sẽ tha thứ cho Vân ca ca, ta sẽ không tính toán hiềm nghi trước kia gả cho hắn! Ta biết hắn hôm đó bị hạ thuốc, chỉ đem ngươi coi thành ta mà thôi. Ngươi chẳng qua trong tên có chữ Nguyệt giống ta, hắn liền coi ngươi thành thế thân của ta, mới để ngươi có cơ hội bò lên! Nếu không, hôm nay đứng trước mặt Vân ca ca chỉ có thể là ta."

Tim ta như bị kìm hãm, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào:

"Như vậy, mong cô nương sau khi thật sự trở thành chủ mẫu của Vương phủ lại đến xử lý ta, Nguyệt Nha cung kính chờ đợi."

"Ngươi là cái đồ tiện tỳ miệng lưỡi giảo hoạt! Coi như để ngươi hôm nay trình diễn chút võ mồm, đợi đến ngày ta vào Vương phủ, chính là ngày c.h.ế.t của ngươi!"

Sau lưng một trận gió thổi qua, Tô Cảnh Nguyệt kia bị đá đến người ngã ngựa đổ.

"Cái đồ xấu xí nhà ngươi, dám chạy đến Vương phủ của ta phát điên?"

Ta bất đắc dĩ một trận, trừ Vân Dung ra ai dám ra tay với con gái nhà thừa tướng.

Nghĩ tới Tô Cảnh Nguyệt không biết, Vân Dung chính là đánh cả nữ nhân.

Nàng ta thấy rõ người đến, nhất thời xấu hổ, khóc sướt mướt chạy rồi.

Vân Dung tiến lên tay trái nắm lấy tay ta, tay phải dắt Tri Ý:

"Đi! Đi tìm hoàng huynh phân xử!"

Tới hoàng cung, hoàng thượng vốn đã đi ngủ rồi, lại bị Vân Dung gây sức ép đi ra.

Ta lần đầu diện kiến thiên nhan, tất nhiên có chút khiếp đảm.

Nhưng lại thấy Vân Dung cùng Tri Ý một trái một phải, một hòa một xướng:

"Hoàng huynh, người xấu xí kia hôm nay tự ý xông vào vương phủ của đệ, còn tuyên bố muốn g.i.ế.c Nguyệt Nga. Nếu huynh không hạ chỉ, vậy thì càng có nhiều đồ xấu xí ỷ thế h.i.ế.p người, đệ làm sao có thể bảo vệ vợ con chứ?"

"Năm đó ở thành Bắc, nếu không có Nguyệt Nha, đệ đã sớm không chịu đựng được, làm sao còn có cơ hội thay hoàng huynh xoay chuyển càn khôn?"

"Hoàng bá bá, trước đây là một mình nương con nuôi con khôn lớn, chịu không ít lời gièm pha, nàng đều chịu đựng vì con. Bây giờ con có cha rồi, nhưng vẫn có người chỉ tay mắng nương con, người có thể khiến nương con cũng hưởng phúc, mắng người khác không?"

"Cầu hoàng huynh phong cho vợ ta Nguyệt Nha chức Vương Phi!"

Ta kinh ngạc nhìn hắn, ta không biết hắn vậy mà lại muốn lấy ta làm vợ.

Hoàng thượng rất phiền muộn, rất không dễ dàng gì có cơ hội ở bên hoàng hậu, lại bị một nhà này lôi ra phán án.

"Ngươi ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem."

"Hoàng huynh đừng dọa nàng, gan nàng rất nhỏ."

“ Đệ câm mồm lại cho trẫm!"

Ta ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang xem xét ta kia.

"Dân nữ Nguyệt Nha, gặp qua hoàng thượng."

"Chỉ có dung mạo bình bình, Vân Nhi của ta dung nhan tuyệt trần, ngươi rốt cuộc có chỗ nào hơn người, mê hoặc hắn đến đầu óc choáng váng, từ lúc về hoàng thành, liền ngày ngày cầu ta cho ngươi vị trí vương phi?"

Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

"Dân nữ cực kỳ bình thường, nếu thật sự nói chỗ hơn người, vậy chính là dùng tâm đối người."

"Khi đó hắn ở Hoắc phủ, ta nghĩ là đã trải qua cực kỳ khổ, hàng năm trời đông giá rét, lại luôn một mình ngồi trên ghế đá ngẩn người. Lúc đó ta nghĩ, hắn nhất định là gặp phải chuyện thương tâm gì đó rồi, lúc nhỏ ta và muội muội gặp chuyện thương tâm cũng sẽ như vậy, nghe không thấy lời nói, nhìn không ra ấm lạnh."

"Vì thế ta liền nghĩ biện pháp để hắn vui vẻ, lúc đó tuy là vì mạng sống, nhưng cũng là thật tâm muốn công tử tốt."

"Dùng tâm đối người, rất tốt!"

Vân Dung nắm tay ta, còn muốn nói gì đó: "Hoàng huynh..."

"Hôm nay trẫm mệt rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói!"

Hoàng thượng bỏ chạy nhanh như chớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play