Nhưng không phải là vị ngọt của đường mà là ngọt của sữa, thơm ngọt mà không ngấy, mềm mà không dính răng. Yến Thu Xuân khăng khăng ở lại đó một lúc lâu, không muốn rời đi, chủ yếu là do ông chủ cũng không muốn bán công thức bí mật độc nhất vô nhị ra ngoài.
Sợ sau này không được ăn nữa, nàng lại cố ăn nhiều thêm một chút, dù sao bọn họ cũng không vội.
Sau khi ăn món này xong, khi Yến Thu Xuân định thần lại, nàng mới nhận ra rằng mình đã tăng cân!
Hàm lượng đường trong bánh ngọt vẫn rất cao, chất béo chuyển hóa đương nhiên cũng nhiều hơn trước kia! Yến Thu Xuân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ chạy.
May mắn thay, đi du lịch vẫn luôn là một cách hữu hiệu lại còn dễ dàng để giảm cân, mỗi ngày ngồi trên xe ngựa, Yến Thu Xuân đều vô cùng mệt mỏi, nàng sẽ chủ động cưỡi ngựa hoặc thà đi bộ một mình còn hơn, cục thịt nhỏ sẽ nhanh chóng mất đi sau mấy lần tung tăng như này.
Lại một ngày vội vã trôi đi, hôm nay thời tiết tốt, ban đêm, trăng sáng treo trên cành cây cao vút, trên trời cũng có rất nhiều sao, chỉ là chúng cách mặt đất hơi xa.
Yến Thu Xuân chưa bao giờ hiểu bắc cực tinh là gì, nhưng nàng vẫn cố gắng tra cứu, cố gắng nhận diện nó, rồi khoe với Tiêu Hoài Thanh.
Người phía sau đang đỡ nàng, thấy nàng nghiêm túc như vậy, dở khóc dở cười nói: “Cẩn thận coi chừng bị thương đấy.”
Yến Thu Xuân thấy có lý, nàng gật đầu, trượt trở lại, trực tiếp nằm trên đùi chàng nhìn tiếp lên trời: "A, hình như thiếp nhận ra rồi!"
Đúng lúc này, giọng nói của Diêm Hướng đột nhiên vang lên: "Chủ tử, phu nhân! Đây có phải là khoai lang phu nhân đề cập đến không ạ?!"
Yến Thu Xuân lập tức không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, vội vàng giật mình ngồi dậy.
Nàng hưng phấn đứng dậy đi về phía Diêm Hướng: "Cho ta xem! Nhanh lên, đồ đâu?"
Diêm Hướng cẩn thận trao thứ mà hắn đang cầm trên tay cho nàng.
Trong bóng đêm, đống lửa đang cháy hừng hực, có thể nhìn thấy thứ mà hắn đang cầm trong tay, nó có màu hơi tím, hình bầu dục, một đầu tròn, một đầu nhọn, mặt trên có vết đỏ. Yến Thu Xuân nhận lấy nó, bóp bóp vài cái, nó rất cứng và cảm giác cũng tương tự.
Nàng rất ngạc nhiên: "Ngươi đã tìm thấy thứ này ở đâu? Có nhiều không?”
Diêm Hướng vội vàng gật đầu: "Nhiều lắm ạ! Cả một khu vực đều là thứ này!" Rất nhiều ư?!
Yến Thu Xuân đang định nhảy dựng lên, đột nhiên vai nàng chùng xuống, Tiêu Hoài Thanh xuất hiện bên cạnh, chàng đã nghe Yến Thu Xuân nói về lợi ích của khoai lang, khi nhìn thấy nó, chàng kinh ngạc: "Thật sự là khoai lang sao?"
Yến Thu Xuân cũng không muốn giải thích nữa, nhét vào trong tay chàng một vật gì đó, nói: "Bóc ra xem đi!"
Tiêu Hoài Thanh lộn ngược lại, nó lớn hơn một củ khoai tây, hơi nặng, nếu chế biến nó như khoai tây thì hẳn là… chàng đã âm thầm mong chờ, chàng không cần dùng sức nhiều, chỉ nghe rắc một tiếng đã b.ắ.n ra mấy vệt nước, dưới ánh đèn mờ ảo, củ khoai lang bị tách đôi lộ ra lớp thịt hồng.
Diêm Hướng tới gần, một giọt nước b.ắ.n lên môi, hắn l.i.ế.m liếm theo bản năng, cảm thán: "Rất ngọt!"
Yến Thu Xuân gật đầu đắc thắng: "Đương nhiên! Khoai lang nướng hay luộc đều rất ngon đó!"
Tất nhiên ngon nhất là dùng làm bột khoai lang. Nghĩ đến điều đó khiến nàng cảm thấy cực kì hạnh phúc, nàng lấy hai củ khoai lang ra rửa sạch. Thực sự rất ngọt! Nhưng không phải vị ngọt mọng nước của dưa chuột mà là vị ngọt giòn như cà rốt, không biết củ khoai lang này mọc như thế nào mà độ ngọt vượt tiêu chuẩn luôn!
Trong lúc ăn, Yến Thu Xuân phát hiện ra phu quân đang oán giận nhìn nàng, nàng vội ngẩng đầu lên, đưa cho chàng một nửa củ khoai lang trong tay, cười nói: "Đây! Thiếp đâu hề quên chàng!"
Tiêu Hoài Thanh vội vàng nhận lấy khoai từ trong tay nàng, nghiêm mặt nói: "Chuyện này ta cũng không để ý."
Vừa nói, chàng vừa cắn một miếng cùi khoai lang, nheo mắt lại tỏ vẻ hài lòng. Thứ này còn có thể ăn sống, ăn như này thì ngon hơn khoai tây. “Đúng vậy, quả thực là của ngon trần gian mà.” Yến Thu Xuân cũng không nhiều lời, nhìn hai người đã ăn xong khoai lang, nói: “Mau dẫn người đào khoai lang trở về đi. Nhớ cẩn thận, đừng đào hết lên. Khoai lang để được lâu, không độc nhưng nhớ giữ lại một ít, đừng đào hết!”
Tiết kiệm một chút để cho nó sinh lời trong tương lai.
“Được!” Ánh mắt Diêm Hướng sáng lên, hắn vung tay, dẫn theo đám người hầu đi theo mình.
Tiêu Hoài Thanh và Yến Thu Xuân theo sau, muốn đi xem khoai lang mọc ở đâu. Đến nơi, cả hai đều vô cùng ngạc nhiên. Nhiều lắm, gần một sào ruộng ở đây toàn khoai lang!
Yến Thu Xuân nhận ra dây khoai lang, mặc dù bây giờ trời đã tối nhưng nàng vẫn có thể nhận ra nó, tâm trạng tràn trề hứng thú, nàng nhanh chóng gia nhập vào đám người đang cặm cụi nhổ khoai, sau khi nhổ lên được kha khá, Yến Thu Xuân đem khoai lang đưa cho Tiêu Hoài Thanh: "Chàng đi đốt lửa đi."
Tiêu Hoài Thanh ngoan ngoãn rời đi, nàng quay lại tiếp tục đào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT