Yến Thu Xuân cắn răng, chậm rãi thở phào để mình thả lỏng một chút. Hơi thở ẩm ướt phả vào sống lưng của Tiêu Hoài Thanh, cảm xúc tê dại che đi cảm giác đau đớn khiến đuôi xương cụt của chàng run lên. Chàng vội thẳng lưng, giọng điệu tùy ý nói: "Không phải nàng sợ quá nên khóc đấy chứ?"

"Không có!" Yến Thu Xuân phủ nhận, vẻ mặt nghiêm túc bôi thuốc lên vết thương, sau đó mới cầm khăn lau tay, nuốt sự chua xót trong lòng xuống, khẽ nói: "Ta ra ngoài lấy chút nước nóng lau cho ngài."

Nàng quay người lại thì thấy tay áo bị nắm chặt.

Nam nhân vừa được xử lý xong vết thương, khóe môi tái nhợt nở nụ cười nhẹ nhõm: "Làm phiền A Xuân thuận tay làm món gì cho ta ăn được không? Ta thấy hơi đói bụng rồi."

"Ừm, được thôi." Yến Thu Xuân đáp.

Trong viện của nàng có một phòng bếp nhỏ, bình thường đều nấu ăn ở đây, nhưng mà tình huống này nàng không thể làm gì khác. Nàng đi ra ngoài lấy một nồi nước lớn sau đó bắt đầu nhóm lửa.

Lửa đã được nhóm xong, nước mắt ở khóe mi Yến Thu Xuân nhanh chóng rơi xuống. Nàng muốn lau nhưng khi giơ tay lên, dưới ánh lửa chiếu rọi vết m.á.u khô khốc vẫn còn dính trên tay chưa lau sạch. Nàng buông tay xuống, tiếp tục cho củi vào lò. Thủy Mai mơ mơ màng màng nghe thấy động tĩnh, mặc y phục lên xem, là Yến Thu Xuân ở bên kia, trong phòng còn có ánh sáng. Nàng ấy thấy rõ vệt nước mắt trên mặt đối phương, lúc này sốt ruột nói: "Cô nương, người có chỗ nào không thoải mái sao? Sao lại khóc?"

Trong phòng, thanh niên tựa nửa người bên tường thân thể cứng đờ. Ngoài phòng, Yến Thu Xuân vội dùng tay áo lau nước mắt, khẽ nói: "Ngươi đừng nói chuyện, lấy cho ta nước rửa tay đi."

Thủy Mai nhìn về phía tay nàng, lúc này hít sâu một hơi hoảng sợ không thôi, cũng may Yến Thu Xuân giải thích tình hình kịp lúc, nàng ấy mới gật đầu lấy nước cho nàng rửa tay. Sau đó nói: "Cô nương đi chăm sóc cho thiếu gia đi, nơi này có nô tỳ rồi."

Yến Thu Xuân lắc đầu, nàng lại rơi nước mắt.

Chuyện này rất xấu hổ, nàng không thể khóc trước mặt người khác, nàng không muốn đi qua đó đâu!

Thủy Mai thấy vậy cũng không khuyên giải nữa, lau nước mắt cho nàng rồi đi nhóm lửa. Nàng ấy làm việc thuần thục, lửa trong lò đã cháy rực, không bao lâu sau nước đã sôi lộc cộc trào ra ngoài.

Yến Thu Xuân lấy chậu rửa mặt ra, dùng nước nóng khử trùng, lại rót thêm một chậu nước nóng nữa, nói với Thủy Mai: "Phần nước còn lại ngươi cho thêm bánh quẩy thừng, chút muối và sốt thịt bò rồi bưng vào."

"Có ngay!" Thủy Mai vội gật đầu, thúc giục nàng trở về. Yến Thu Xuân hít mũi, bưng chậu về, Tiêu Hoài Thanh ở trong phòng không dám mặc áo, hai tay để trần, vết thương không còn chảy m.á.u nữa. Trước đó, những nơi đã bôi thuốc không còn chảy m.á.u nhưng trông rất đáng sợ.

Chàng luôn mặc quần áo nên cho dù phơi gió phơi sương thì nơi được che chắn vẫn trắng nõn, dòng m.á.u đỏ đông lại trên da thịt trắng nõn có thể thấy đáng sợ cỡ nào.

Yến Thu Xuân nhìn qua, nước mắt vừa kìm lại lại chảy ra.

Tiêu Hoài Thanh mất tự nhiên di chuyển thân thể để nàng không nhìn thấy vết thương của mình, sau đó vẫy tay: "Đưa nước cho ta đi."

Yến Thu Xuân bưng chậu nước đến, bên trong là nước nóng vừa nấu sôi, nàng nhắc nhở: "Ngài đừng nhúc nhích, để ta lau cho ngài."

Lúc mở miệng nói chuyện là giọng mũi nồng đậm.

Tiêu Hoài Thanh chưa từng gặp phải tình huống này nên không dám động, thận trọng nhìn lén nàng, nhìn thấy nước mắt óng ánh. Chàng vội vàng dời mắt, trong lòng lại cảm thấy chua xót và vui sướng, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Chua xót là vì khiến nàng phải lo lắng cho mình, thân phận của chàng đã định lúc nào cũng có thể chiến tử sa trường. Vì thế nên khi mẫu thân không nhắc đến, chàng cũng giả vờ không biết mình nên thành hôn.

Tránh cho có thêm một người như tỷ tỷ, tẩu tẩu, cả ngày nơm nớp lo sợ. Nhưng khi cơ hội ở trước mặt mình, chàng không hề do dự mà lấy ngọc bội mình đeo trên cổ mấy chục năm xuống, nhét vào phong thư cho người đưa về. Lúc đó đầu nóng lên, bây giờ nhìn thấy nàng thế này thì chàng cảm thấy áy náy, trong lòng không nhịn được chua xót.

Nhưng chàng cũng hơi vui vẻ, vì nàng đang lo cho mình.

Nữ tử mình thích cũng thích mình như thế, không còn chuyện nào tốt đẹp hơn chuyện này!

Yến Thu Xuân không nhìn chàng, cũng không tiện nhìn, lén lút khóc thì thôi, lại còn khóc trước mặt người ta như thế nên rất khó xử. Nàng cầm khăn thả vào bên trong ngâm một lúc mới lấy ra, chịu nóng để vắt khô rồi lau cho chàng.

Chỉ chốc lát sau, khăn tay bị nhuộm thành màu đỏ. Đổi một chiếc khăn khác vẫn bị nhuộm thành màu đỏ.

Yến Thu Xuân sợ vết thương nhiễm trùng, khăn tay bị nhuộm đỏ cũng không dám bỏ vào trong chậu nước, mỗi lần đều dùng khăn mới. Mãi cho đến lúc dùng hơn mười chiếc khăn mới lau sạch m.á.u trên người Tiêu Hoài Thanh, lại bôi thuốc lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play