Tiêu Hoài Nga gật đầu, nhíu mày.

Thủy Mai nghiêng đầu cười trộm, đặt bát đũa xuống không nói gì, yên lặng lui ra. Lúc này không cần nàng ấy nữa, nàng ấy có thể đi ăn thức ăn Yến Thu Xuân để lại cho mình rồi.

Yến Thu Xuân ho nhẹ một tiếng, đặt đĩa phát ra mùi thối xuống: "Đây là đậu phụ thối, hai tỷ xem có thích không? Ăn ngon lắm đó!"

Để chứng minh, nàng gắp một miếng lên. So với trước đó còn cay hơn, kèm theo nước sốt mặn mà nồng đậm, vỏ ngoài đậu hũ giòn xốp, bên trong mềm mại rất thơm.

Tiêu Hoài Nga và Triệu Thục Hoa nhìn nhau, sau đó to gan ăn thử, nhưng trước đó vẫn ngừng thở. Sau khi cho vào miệng, ánh mắt các nàng sáng lên: "Mùi vị kia không tệ!"

Tiêu Hoài Nga do dự một chút, không vì điều gì, chỉ là nàng ấy không tháo mặt nạ che mặt xuống. Nhưng vì quyết định cùng nhau ăn cơm nên nàng ấy chậm rãi tháo nó xuống, gắp một miếng đậu phụ thối lên.

Nàng ấy ăn cơm vô cùng thanh tú, miệng nhỏ cắn một miếng, đậu phụ bị cắn làm phân nửa, nước rơi vào trong chén. Nhưng nàng ấy cũng đã ăn đủ, nước tương nồng đậm, đậu phụ thơm giòn.

Tiêu Hoài Nga ăn xong thì liên tục gật đầu cảm thán: "Ngon quá đi!"

Yến Thu Xuân thỏa mãn cười một tiếng, bắt đầu ăn theo. Không có nhiều đậu phụ thối nên một người ăn hai ba miếng là đã không hết sạch rồi, không còn đậu phụ nữa, ánh mắt ba người tập trung vào món chính hôm nay.

Trải qua một thời gian dài để hầm, móng heo hầm cay đã trở nên vô cùng ngon miệng, móng heo bị tương nhuộm thành màu nâu được cắt thành miếng nhỏ, mỗi miếng đều bao gồm da heo non mềm trơn trượt.

Miếng này ít thịt mỡ, Yến Thu Xuân gắp lên còn dính nước sốt, ăn thử móng heo nóng hầm hập còn tê cay hơn món đậu phụ kia. Ăn thêm vài miếng lại thấy càng ngon, nhất là thịt mềm non không dầu mỡ kia.

Song, móng heo được chặt khúc hơi lớn, dùng đũa gắp không tiện. Sau khi suy nghĩ một phen, Yến Thu Xuân quyết định dùng tay, hai tay cầm mới là thuận tiện nhất! Tiêu Hoài Nga ăn cảm thấy ngon vô cùng, chỉ là hơi khó khăn trong việc gắp từng miếng. Nếu không có những người khác thì nàng ấy đã dùng tay rồi, nhưng chẳng phải ở đây có người ngoài sao?

Lúc nhìn liếc qua thấy Yến Thu Xuân ăn như thế, nàng ấy cũng yên tâm học theo. Hai ngón tay nắm móng heo, vừa há miệng ra liền ăn trọn được một miếng, không cần lo lắng gắp không được nên làm móng heo rơi xuống nữa.

Tiêu Hoài Nga ăn một miếng cảm thấy móng heo mềm lại còn rất ngon, răng cắn vào da thịt nhưng không bị tách ra, cần phải cắn mạnh mới dứt ra được. Cuối cùng khi nó được tách ra, thịt trong móng heo đàn hồi, mắt trần có thể thấy rất mềm và hấp dẫn.

Nàng ấy vui vẻ ăn thịt, cười với Yến Thu Xuân: "Quả nhiên A Xuân là đỉnh nhất, món muội làm là ngon nhất!" Lúc này nàng ấy cảm thấy đi theo Yến Thu Xuân đến đây là không hề sai!

Hạnh phúc hơn ăn món chay ở đạo quán rất nhiều!

Yến Thu Xuân cũng cảm thấy món ăn tự mình làm rất ngon.

Thật ra ở kiếp trước nàng không ăn nhiều móng heo, đa phần chỉ ăn móng heo nướng. Ở thời đại không thiếu thịt, nàng không thích ăn thịt mỡ lắm. Cho nên so với những loại thịt khác, nàng càng không thích móng heo. Nhưng nếu làm thành móng heo hầm cay thì vị dầu mỡ giảm đi nhiều, còn lại móng heo có cảm giác non mềm thôi.

Món móng heo hầm cay này không chỉ không cảm thấy dầu mỡ mà còn cảm thấy rất ngon, nhất là khi ăn một miếng móng heo lại ăn thêm một miếng cơm ngọt. Vị nồng đậm và thanh ngọt hòa quyện với nhau, dường như cái sau bù trừ cái trước, đúng là sự phối hợp tuyệt vời!

Ăn xong món móng heo, trong chén của Yến Thu Xuân còn thừa lại không ít cơm. Sau khi tự hỏi một phen, nàng quả quyết cầm thìa múc nước sốt thơm nồng kia xối lên cơm.

Trải qua thời gian dài hầm nhừ, nước sốt hòa tan vị mặn thơm của thịt heo, mùi hương nồng đậm tê cay, ăn chung với cơm thì độ ngon không cần phải bàn cãi, nàng ăn với tốc độ không ai sánh bằng. Sắc trời cũng đã tối, đến lúc chìm vào giấc ngủ rồi.

Ba người giải tán đi về viện tử của riêng mình. Ở nông thôn có một điều tốt là tiếng tạp âm rất dễ chịu, tiếng côn trùng kêu vang hay tiếng chim gọi cũng không hề làm người ta bất ngờ, không làm phiền đến người khác. Trái lại khi nghe âm thanh này càng thấy thoải mái hơn.

Điều này khiến cho Yến Thu Xuân ở thôn quê sẽ thức dậy sớm hơn ở Tiêu phủ, vì nàng chìm vào giấc ngủ tương đối dễ dàng.

Tiêu Hoài Nga cũng thế, hai ngày liên tục ngủ sớm nên dậy rất sớm, đi theo sau lưng Yến Thu Xuân giúp làm chuyện vặt, làm việc nhẹ nhàng.

Một tiểu thư khuê các mà trong khoảng thời gian ngắn là đã có thể đi ra giếng xách nước vô cùng thành thạo, lại còn biết đi rửa rau.

Mỗi lần Yến Thu Xuân nhìn thấy đều cảm thấy rất vui.

Một tiểu cô nương mảnh mai yếu ớt lại thích làm việc nặng, không biết tương lai Uyển Nhi có biến thành thế này không?

Lại là một buổi sáng, Yến Thu Xuân theo thói quen vào nửa giờ Mão đã ngồi lên bàn ăn.

Hôm nay Thủy Mai làm bữa sáng gồm có bánh bao súp. Nàng mới ăn được mấy cái thì Tiêu Hoài Nga và Triệu Thục Hoa đã đi đến đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play