Nàng ấy cầm thêm một con lên ăn, không quên nói với trượng phu: "Ngon quá, chàng ăn bao nhiêu rồi? Chắc là còn một phần bọ cạp, ta đi nhờ A Xuân giúp chiên thêm một phần để ăn nhé?"

Tiêu Hoài Khang kinh ngạc: "Nàng thích thật à?"

Tạ Thanh Vân cong môi cười, gật đầu nói: "Đúng thế."

Tiêu Hoài Khang nâng trán: "Ta còn tưởng nàng không thích món này nên đĩa kia để lão Lục bưng đi rồi. Được rồi, sau này hắn có nhiều cơ hội ăn hơn, vậy bảo ma ma lấy đĩa kia về lại đi."

Thật ra là không có nhiều bọ cạp cho lắm, chỉ có hơn ba mươi con, chia đến nơi bọn họ khoảng hơn hai mươi con, một đĩa mười con. Hắn ăn mấy con, Tiêu Hoài Thanh lấy một đĩa, chỉ còn lại ba con. Hai con vừa ăn hết, muốn ăn nữa chỉ có thể gọi đưa trở lại.

Tạ Thanh Vân vội khoát tay: "Chàng nói gì vậy hả? Để lão Lục chê cười chàng đấy, đưa đồ ra ngoài rồi còn muốn lấy lại! Cũng không phải là không mua được bọ cạp, muốn ăn thì cho người đi mua là được rồi."

Tiêu Hoài Khang nắm tay nàng ấy, dịu dàng nói: "Phu nhân nói rất đúng, để hắn được hời rồi, lần sau sẽ để phu nhân ăn trước."

Tạ Thanh Vân tươi cười, sự khó chịu trong lòng đã biến mất hơn phân nửa.

Sự khó chịu cuối cùng cũng biến mất khi Đông Đông hoảng sợ chạy vào viện của nàng ấy: "A a a! Đại bá mẫu, cứu mạng! A Xuân tỷ tỷ bảo con ăn bọ cạp!"

Tiểu thiếu niên Trầm Bình Nghiêm luôn văn nhã cũng tỏ ra sợ hãi, vội chạy theo sau hai người.

Tiêu Bình Thịnh không xuất hiện, ở cửa viện có một thiếu niên mặc quần áo màu lam nhạt gắp một con bọ cạp nâng váy đi đến, vẻ mặt ủ rũ: "Đông Đông, đệ không ăn thật sao?"

Đông Đông bổ nhào vào lòng Tạ Thanh Vân: "Không ăn, không ăn!"

Đông Đông vùi đầu vào n.g.ự.c bá mẫu, thân thể mập mạp lộ ra ngoài còn giậm chân liên tục, thịt trên người khẽ run lên.

"Bình Nghiêm, còn đệ?" Yến Thu Xuân lại nói.

Trầm Bình Nghiêm vội lắc đầu, mặc dù không khoa trương như Đông Đông nhưng trong lòng vẫn sợ hãi tránh đi.

Yến Thu Xuân thở dài một tiếng, bỗng nhiên chú ý đến Tạ Thanh Vân đang an ủi Đông Đông, cười tủm tỉm nói: "Thiếu phu nhân, người có muốn nếm thử không? Mùi vị không tệ, đây là bản thêm ớt."

"Ừm!" Tạ Thanh Vân vui vẻ gật đầu.

Yến Thu Xuân nhanh chóng đưa qua, vốn nghĩ rằng nàng ấy chưa ăn, vì thế vô cùng mong chờ: "Đừng sợ, sau khi chiên với nhiệt độ cao, bọ cạp không có độc nữa." Vừa dứt lời đã thấy nàng ấy cầm bọ cạp lên, ăn hết sạch ngay trước vẻ mặt mờ mịt sợ hãi của Đông Đông và Trầm Bình Nghiêm. "Xoạt xoạt xoạt xoạt..."

Món ăn xốp giòn khi ăn vang lên rất êm tai nhưng lúc này trong mắt hai đứa trẻ lại vô cùng đáng sợ. Hai người không hẹn mà cùng cách xa hai nữ nhân đáng sợ dám ăn bọ cạp này, sau đó xoa xoa cánh tay.

Tạ Thanh Vân che miệng cười: "Ta không sợ, vừa rồi mới ăn ba con, còn nữa không? Ta muốn ăn thêm!"

Đông Đông: "!!!"

Cậu bé quả quyết chạy ra ngoài, không thể ở đây cạnh đại bá mẫu được nữa!

Sau khi trêu Đông Đông xong, Yến Thu Xuân cũng nên trở về rồi.

Lúc gần đi có nói với Tiêu phu nhân một tiếng, tối hôm qua nhi tử bị thương, chính Tiêu phu nhân cũng lo lắng đến mức ngủ không ngon. Người già mà chỉ cần vừa lao lực một chút thì sức khỏe đã không tốt, vì thế nói mấy câu đã để Hoàng ma ma và Tiêu Hoài Thanh tiễn nàng đi.

Yến Thu Xuân từ chối, vừa mới chiên bọ cạp xong, Tiêu Hoài Thanh ra khỏi đại phòng, lúc đi ngang qua nàng có chào hỏi, chàng nói có chút việc không tiễn nàng được, nhưng có đưa một lễ vật.

Là một chiếc trâm ngọc điểm tô hoa màu xanh lục, được bao phủ bởi màu vàng óng, nhưng kiểu dáng đơn giản, không đục lỗ.

Chào tạm biệt Tiêu phu nhân xong, Yến Thu Xuân xoay người rời đi. Nhưng lúc nàng đi đến ngoài cửa, Tiêu Hoài Nga đã ôm bao y phục đứng ở cửa chờ nàng, thấy nàng đến ánh mắt liền sáng lên, còn đi lên trước hai ba bước để đón nàng: "Muội đến rồi, ta đợi muội hồi lâu rồi đấy."

"Tỷ làm gì thế?" Yến Thu Xuân nhìn nàng ấy với vẻ kì lạ.

Tiêu Hoài Nga trợn tròn mắt, ngượng ngùng nói: "Ta muốn đến chỗ muội ở mấy ngày."

Yến Thu Xuân không ngờ sau chuyện tối qua, Tiêu Hoài Nga đối xử với mình càng thêm nhiệt tình. Vốn cho rằng sau này có thể làm tỷ muội tốt, lúc này lại muốn đi theo đến nơi nàng ở: "Tỷ chắc chứ?"

Tiêu Hoài Nga gật đầu, trâm cài trên tóc cũng theo đó mà lắc lư, gương mặt xinh đẹp vô cùng kiên định: "Chắc chắn, muội... Không chào đón ta sao?"

Nói xong, nàng ấy cảm thấy không chắc nên nhìn chằm chằm vào Yến Thu Xuân, sợ nàng không thích mình. Yến Thu Xuân vội lắc đầu: "Không có, vậy tỷ lên đi, chúng ta đi thôi."

Tiêu Hoài Nga vui mừng, vội chui vào trong xe. Nàng ấy tập võ nên bò lên xe vô cùng nhanh chóng, lúc Yến Thu Xuân đi lên, nàng ấy còn đưa tay kéo một cái.

Hai người ngồi lên, Yến Thu Xuân bảo Hoàng ma ma trở về, Hoàng ma ma cười tủm tỉm nhìn qua, gật đầu nói: "Vâng, tiểu thư, Hương Quân đi từ từ thôi, có cần gì hãy phái người đến nói."

"Vâng." Yến Thu Xuân đáp lời, chờ Thủy Mai cũng đi lên xong thì xa phu bắt đầu đánh xe. Nàng tò mò nhìn Tiêu Hoài Nga, vẫn cảm thấy hơi buồn cười. Ánh mắt Tiêu Hoài Nga lạnh lùng, cười lên còn cong cong, khi không cười thì lại mở to, đồng tử hơi lớn, ít tròng trắng nên nhìn mắt nàng ấy đen sâu thẳm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play