Uyển Nhi cười, cũng đưa dâu tây vào miệng mình, ăn từng miếng nhỏ rất vui vẻ, mắt hạnh thật to cong thành hình bán nguyệt, chớp chớp mắt nhìn Yến Thu Xuân: "Ngon quá! A Xuân tỷ tỷ làm gì cũng ngon, dâu tây cũng ngon!"
Yến Thu Xuân sờ b.í.m tóc của cô bé: "Ngon thì ăn nhiều một chút, hay là hái mang về cho nãi nãi và nương của muội nữa đi."
Ở Tiêu gia chưa từng thiếu những loại hoa quả này, nhưng mình hái và người khác tặng hoàn toàn khác nhau.
Uyển Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!" .
truyện tiên hiệp hayNàng ăn dâu tây trong tay xong cũng đi vào vườn mà hái.
*
Yến Thu Xuân lười đi, đứng mệt mỏi nên tìm băng ghế ngồi nhìn.
Bọn nhỏ đều có nha hoàn và ma ma đi theo trông, vốn không cần nàng quan tâm.
Đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, mấy đứa nhỏ chơi rất vui vẻ. Tính tình của Uyển Nhi trầm hơn, sau mấy lần đã mệt, chạy đến bên lều cỏ này ngồi nghỉ ngơi.
Phó Minh Vãn cũng bưng một mâm to dâu tây đi về phía tiểu tỷ muội của mình, gương mặt xinh đẹp đỏ rực đổ mồ hôi. Nha hoàn đang quạt cho các nàng, Yến Thu Xuân ngồi bên cạnh còn hưởng được chút gió, rất thoải mái đến mức nàng cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng người bên cạnh nói một câu khiến nàng tỉnh táo lại: "Hương Quân, có thể cho chúng ta mang ít dâu tây về không? Ta muốn cho cha và nương nếm thử."
Yến Thu Xuân vô cùng nhiệt tình, đương nhiên là được.
"Đa tạ Hương Quân." Phó Minh Vãn cảm kích nói, sau đó gỡ hầu bao bên hông rồi đưa qua: "Xin Hương Quân nhận lấy."
Yến Thu Xuân vừa cầm hầu bao nặng trĩu, có cảm giác như của Tiêu Hoài Thanh đưa mấy hôm trước, nhưng cái này nhỏ hơn nhiều. Lúc này, nàng nhận xong hùng hồn nói: "Phó tiểu thư khách khí rồi."
Bên cạnh, Hồng Sở Phúc trầm tĩnh hơn cũng vội đưa hầu bao qua. Yến Thu Xuân nhận hầu bao đầu tiên là đủ rồi, nàng từ chối, giọng nói dịu dàng: "Hai người có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, bên phòng bếp kia đã chuẩn bị cơm trưa, đói thì chúng ta đi qua đó ăn. Sau khi ăn xong, thời gian còn sớm nên có thể chơi một lát. Hai người nhìn thấy dưa hấu bên cạnh chứ? Sáng nay vừa hái đấy, đặt trong hầm băng, dưa hấu lạnh rất ngon đấy!"
Hai người cười gật đầu, Phó Minh Vãn hâm mộ nói: "Hương Quân ở đây thoải mái dễ chịu quá."
Cùng nhau đến đây ăn uống trồng trọt, dựa theo mùa khác biệt mà trồng cây khác nhau. Bên này dâu tây, bên cạnh là đào, dưa hấu, dưa hấu kia vô cùng to, chắc chắn là rất ngọt.
Phía trước còn có vườn nho! Qua mấy tháng nữa là có nho ăn rồi. Trước đó khi đi qua, nàng còn thấy nơi nuôi gà, vịt, cá, còn có vườn rau xanh, từng loại rau trong veo như nước giống như một khu vườn vậy. Nếu ở đây thì chắc chắn vô cùng hài lòng.
Hồng Sở Phúc gật đầu, khẽ nói: "Sau này muội phải làm thôn trang thế này mới được!"
Yến Thu Xuân bật cười: "Hai cô nương thích nơi này thì có thể đến thường xuyên, chỗ này của ta đãi khách, có phòng riêng cho khách. Nữ quyến ở sát vách của ta, nếu là nam tử thì ở bên ngoài. Đương nhiên, trước mắt không có vị khách nào khác, nếu quen thì có thể ở mấy ngày."
Trong lòng Hồng Sở Phúc khẽ động, rõ ràng là có suy nghĩ gì đó.
Phó Minh Vãn ở bên cạnh cũng rung động, sau khi tự hỏi mấy giây, gương mặt nhỏ trở nên hưng phấn, đẩy nàng hỏi: "Không phải vừa rồi tỷ vừa nói cha tỷ cáu kỉnh, không muốn gặp ông ấy à? Ở đây mấy hôm đi, để ông ấy sốt ruột một phen!"
Hồng Sở Phúc trở nên d.a.o động.
Phó Minh Vãn còn ở bên cạnh nói: "Ta ở cùng tỷ, ta cũng thích nơi này, không muốn trở về. Ngày nào cha và nương cũng giục ta thành thân, đúng là rất phiền!"
Bằng hữu đã muốn ở lại, Hồng Sở Phúc không chần chờ nữa, hơi ngượng ngùng nhìn Yến Thu Xuân: "Hương Quân, ở mấy hôm được chứ?"
"Đương nhiên là được!" Yến Thu Xuân vội gật đầu: "Nếu hai vị đồng ý thì ta sẽ cho người thu dọn phòng. Chỉ là thôn trang đơn sơ, nếu có thì có nhưng điều kiện sẽ kém phủ đệ của hai vị, phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
"Được, được." Phó Minh Vãn vội đáp lời.
Thế là lúc Yến Thu Xuân đưa mấy đứa bé trở về ăn trưa, ăn dưa hấu nhiều nước ngọt lịm, lại bán được không ít hàng tồn. Lúc tiễn đám nhóc về, hai bạn nhỏ hoảng sợ nhìn tỷ tỷ không lên xe ngựa: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ không về à?"
Phó Minh Vãn cười hì hì lắc đầu: "Không quay về đâu!"
Hồng Sở Phúc cũng cười mỉm gật đầu: "Ừm, các đệ về đi."
Phó Khiêm và Hồng Vinh: "!!!"
Hỏng bét rồi! Ra ngoài chơi một phen lại mất tỷ tỷ sao?! Sau khi về có bị cha đánh không đây?
Lập tức thu hút được hai vị khách đến ở.
Yến Thu Xuân vô cùng hưng phấn, tiễn mấy vị khách nhỏ đi xong, nhìn thấy sắc trời sắp tối, nàng giúp thu xếp cho khách mới, sau đó chạy vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Quan trọng là phải để hai người này ăn ngon uống ngon, như thế mới có thể lôi kéo nhiều người đến hơn!
Vậy làm món gì đây?