Vừa mới lấy được ớt nên nàng cũng không biết cho bao nhiêu là vừa, lúc cho thì dựa theo thói quen kiếp trước và khẩu vị ở kiếp này, giảm bớt một ít nhưng không nghĩ tới là nó vẫn cay như vậy.
Triệu Thục Hoa xua tay, lau lau nước mắt, sụt sịt mũi, nói: “Không phải, là do ta chưa từng ăn cay, muội cũng biết khẩu vị trước kia của bọn ta rất nhạt rồi đấy, không ngờ rằng người trong kinh thành đều thích khẩu vị nặng như vậy.”
Yến Thu Xuân gãi gãi đầu: “Vậy tỷ còn muốn nếm thử nữa không? Nếu không thì muội làm thêm món khác nhé?”
“Không cần đâu!” Triệu Thục Hoa lắc đầu: “Thật ra ta rất thích nó, nếu hương vị này có thể bớt cay hơn một chút thì tốt.”
Yến Thu Xuân: “Có thể chứ.” Nàng cầm một ly nước lọc đặt ở trước mặt nàng ấy: “Tỷ cứ nhúng qua nước một lần là được.”
Hai người liền ngồi xuống, Thủy Mai vào bếp ăn phần của mình.
Nàng vừa cầm đũa lên, Cổ quản gia bỗng nhiên vội vàng chạy tới: “Cô nương, Tiêu phu nhân và Lục thiếu gia tới ạ!”
Yến Thu Xuân nhanh chóng đứng dậy, kinh ngạc nói: “Ai đến cơ?”
“Tiêu phu nhân cùng với Lục thiếu gia, họ đang ở tiền viện, Lục thiếu gia tới để mang ớt cay cùng lễ vật đến cho cô nương, còn Tiêu phu nhân đến đây cùng ngài ấy.” Cổ quản gia nói lại một lần.
Yến Thu Xuân vừa nghe vậy đã muốn đi ra, chẳng qua lúc đi vẫn nói một tiếng với Triệu Thục Hoa, nàng chạy ra ngoài liền thấy Tiêu phu nhân đang đứng đánh giá nơi này, không ngừng gật đầu.
“Bá mẫu!” Yến Thu Xuân hô to một tiếng.
Tiêu phu nhân mỉm cười quay đầu lại: “Ai da, A Xuân đến rồi, ở chỗ này con có thích ứng được không?”
“Khá tốt ạ, lại còn rất dễ thích ứng.” Yến Thu Xuân ngoan ngoãn cười tươi, kéo tay bà ấy, trả lời xong vấn đề này mới nhìn về phía Tiêu Hoài Thanh, đuôi mắt cong cong: “Tiêu tướng quân.”
Hôm nay Tiêu Hoài Thanh không mặc đồ đen như mọi khi, nhưng cũng không khác lắm, vẫn là kiểu dáng giống nhau, cổ tay áo buộc chặt, gọn gàng ngăn nắp, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau với người khác.
Vóc dáng chàng khá cao, đứng cúi đầu nhìn người trước mặt, vừa vặn nhìn thấy tóc nàng chỉ cài một cây trâm đơn giản, khóe môi chàng hơi cong, trả lời: “Ừm, A Xuân cô nương, ớt cay đã giao cho Cổ quản gia, sính lễ cầu hôn lúc trước chưa chuẩn bị, hiện tại ta tới bổ sung sính lễ.” Tiêu Hoài Thanh nói xong, Diêm Hướng đã sớm đợi sẵn ở đó, liền mang đồ đạc trong tay tới trước mặt nàng, cầm đến một hộp gỗ lớn, giọng nói vang vọng: “Hương Quân, đây là tướng quân cố ý mang tới cho ngài, số lượng không nhiều lắm, nhưng chất lượng tuyệt đối là cực tốt…” “Diêm Hướng!” Tiêu Hoài Thanh che miệng nhắc nhở.
Diêm Hướng cười hì hì, không hề nói nữa nhưng vẫn làm mặt quỷ ám chỉ với Yến Thu Xuân.
Hắn tốt như vậy, đừng quên chừa cho hắn một phần đồ ăn ngon, tốt xấu gì thì trước kia hắn cũng đã từng có ân tình trợ giúp nàng.
Yến Thu Xuân đang rất buồn cười, nàng gật gật đầu, tỏ vẻ đã nhận được ám hiệu của hắn, nàng bước tới nhận lấy cái hộp kia.
Diêm Hướng là một kẻ suy nghĩ đơn giản, đối với hắn thì món đồ này khá là nhẹ, cũng không bận lòng mà trực tiếp đưa qua cho nàng luôn.
Ban đầu Yến Thu Xuân nghĩ cái hộp kia khá nhẹ nên nhất thời không phòng bị, thế là chiếc hộp liền rơi trực tiếp xuống đất, nàng thiếu chút nữa là ngã.
May mắn là Tiêu Hoài Thanh phản ứng nhanh, duỗi tay đỡ được nàng, chỉ là lần này, bàn tay to của chàng đã nắm lấy mu bàn tay của Yến Thu Xuân.
Dường như trong nháy mắt, hai người vội vàng liếc nhìn nhau, kinh ngạc đến mức vội vàng buông tay ra, chiếc hộp lại rơi xuống, lúc này Yến Thu Xuân lại muốn bắt lấy nhưng không bắt được, cũng may Tiêu Hoài Thanh đỡ được.
“Hô… Hô hô…” Tiểu tướng quân xuất chinh giế.t địch không màng đến mạng sống thế nhưng lúc này lại vì bắt lấy hộp gỗ mà toát mồ hôi lạnh.
Yến Thu Xuân cũng bị sốc trước hàng loạt diễn biến này.
Thủy Mai nói: “Cô nương, để nô tỳ cầm cho.”
Tiêu Hoài Thanh nhanh chóng đưa qua, nàng ấy vừa nhận lấy cái hộp liền cảm thấy nó thật sự rất nặng, nếu không phải sức lực của nàng ấy lớn thì thật đúng là không khiêng nổi cái hộp này rồi.
Yến Thu Xuân thấy vậy thì liền giơ tay lên che miệng cười: “Bá mẫu, Tiêu tướng quân, đúng lúc con mới vừa làm cơm, đang chuẩn bị ăn, nếu hai người không có việc gì, không bằng ở lại cùng nhau ăn cơm có được không ạ? Chẳng qua không phải chỉ có mình con, còn có một bằng hữu Triệu Thục Hoa nữa.”
Tiêu Hoài Thanh nhướng mày: “Triệu cô nương cũng đang ở đây sao?”
“Ừm, cảm ơn Tiêu tướng quân đã đưa nàng ấy đến đây!” Yến Thu Xuân dứt khoát nói.
Tiêu phu nhân vốn dĩ yên lặng không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ nhìn đôi phu thê này, nghe được lời này, bà ấy mới chậm rì rì nói: “Được đó, đồ ăn có đủ không? Lão Lục có lẽ sẽ ăn hơi nhiều đó.”
“Đủ ạ, không đủ thì chúng ta lại làm thêm mấy món.” Giọng nói của Yến Thu Xuân nhẹ nhàng, gật đầu: “Chúng ta vào trong sân thôi. Bên ngoài quá nóng, bên trong có băng đá lạnh, vẫn là do bá mẫu người cố ý cho người đưa tới đây đó.” Thấy Tiêu phu nhân đồng ý, nàng liền nhìn về phía Thủy Mai: “Thủy Mai, phiền ngươi chiêu đãi Diêm phó tướng một chút.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT