Yến Thu Xuân ngẫm nghĩ, rồi lại nhớ đến lời Tiêu Hoài Thanh vừa nói, rõ ràng chỉ là một câu đơn giản nhưng có thể khiến trái tim thấp thỏm của nàng bình ổn trở lại, hơn nữa dường như nàng vừa nhìn thấy người này xấu hổ đến mức cả hai tai đều đỏ lên thì phải?

Nàng hái năm quả ớt, nhẹ nhàng đưa lưỡi ra nếm thử độ cay, xác nhận ớt này không khác gì mấy so với ớt đời sau, rồi mới mang đi rửa sạch, tiện tay lấy thêm một ít ớt phơi khô mang đi ngâm nước, rồi lại kêu Thủy Mai đi làm ít tương dầu mè.

Rất nhanh, nhà bếp vang lên những tiếng tùng tùng tùng. Hứa ma ma đứng cạnh trợ giúp, thấy Yến Thu Xuân đang băm nhuyễn ớt tươi và ướt khô, cho thêm các nguyên liệu khác như tỏi, đường, hành hoa, hạt tiêu, rồi lại rưới lên ít dầu nóng, trộn đều và cho thêm xì dầu, dấm chua.

Hứa ma ma cảm thấy vị cay nồng sộc lên mũi, hoà quyện với vị cay của hạt tiêu, sen đắng.

"Hắt xì!" Một tiếng hắt xì hơi vang lên.

Hứa ma ma trốn bên ngoài nhà bếp.

Yến Thu Xuân cũng đưa tay lên dụi mũi, mùi vị này có hơi nồng rồi, khiến nàng sắp không chịu được nữa, phải chạy ra ngoài hít thở ít khí trong lành, đợi khi nào mùi vị mất dần mới quay về.

Khi tương dầu mè được bưng vào, nàng đặt nước tương sang một bên, rồi bắt đầu xử lý rau cải và các loại thịt, cùng với thịt bò viên mà nhà bếp thường chuẩn bị.

Hứa ma ma giúp nàng rửa rau, cười nói: "Cô nương vừa nói với ta rồi mà, nước tương đã điều chế xong rồi, ta đến rửa rau."

Yến Thu Xuân bỗng trợn mắt: "À, ta chợt quên mất."

Khi toàn bộ rau đã được rửa sạch sẽ, trực tiếp cho vào nước đun sôi sùng sục. Đầu tiên là rau, sau đó là món ăn mặn, đảm bảo mỗi loại đều được nấu chín. Cuối cùng cho vào chiếc bát tương lớn đã được chuẩn bị, không ngừng khuấy đều, sao cho mỗi món ăn đều được phủ đầy sốt.

Nước sốt có thêm các loại tương đậm màu như tương dầu mè, xì dầu. Nước sốt có màu nâu xám, cuối cùng cho thêm nhiều hạt vừng, khi đảo đều rồi thì cho củ sen thái sợi, rau xanh, dưa leo, bò viên lên trên sốt dầu đỏ và vừng trắng.

Nước sốt này đặc sệt, đậm mùi, rưới đều trên mỗi món ăn, có thể thấy nó đang từ từ thấm vào đồ ăn. Đương nhiên, ngoài điều này ra, thứ ưa mắt nhất vẫn là những miếng ớt đỏ tươi được Yến Thu Xuân xắt nhỏ để ở trên bề mặt thức ăn.

Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy như nó đang mời gọi người ta ăn nó.

Mùi vị này sẽ rất cay đây!

Yến Thu Xuân đổi đôi đũa khác, gắp miếng thịt bò viên lên.

Quả nhiên đầu lưỡi vừa chạm vào sốt ớt, nàng đã thấy cay đến nỗi thụt cả lưỡi vào. Dẫu biết cay là cảm giác đau đớn, nhưng lưỡi nàng chưa từng nếm thử món nào cay như này, đau đến mức không thể chịu được!

Tổng cộng là năm quả ớt đấy!

Chắc chắn sẽ cay xé lưỡi cho mà xem!

Yến Thu Xuân cảm thấy cay đến mức hồn bay phách tán, nhìn chằm chằm vào miếng bò viên trước mắt, nhất thời không dám bỏ vào miệng. Cay đến mức như vậy, nàng ăn vào liệu vẫn còn ổn được không nhỉ?

Chỉ là ớt thôi mà!

Là món nàng thích nhất!

Yến Thu Xuân hít sâu một hơi, bỏ tọt vào miệng, cả khoang miệng bị vị cay tê xâm chiếm, dường như nàng chẳng còn cảm nhận được hương thơm của món ăn nữa.

Yến Thu Xuân nhai vội hai miếng, cắn đôi viên thịt bò chắc nịch ấy ra, nhai nhai nhai liên tục, đầu lưỡi dần phản chủ rồi.

Cay quá trời quá đất!

Nàng đã cho vào năm quả ớt, thật ra độ cay của ớt đã đủ đô rồi, nhưng được quyện cùng dầu nóng nên càng cay hơn, còn có cả hạt tiêu, thêm mắm thêm muối vào nữa, quan trọng là… Ấy, sao lại thiếu thiếu vị mặn nhỉ?

Đầu lưỡi chỉ cảm nhận được vị cay khi miếng thịt bò viên được đưa vào miệng, không hề thấy được các vị khác.

Yến Thu Xuân nhìn chằm chằm vào bát thức ăn có màu sắc đẹp mắt trước mặt, nàng khẽ nhíu mày.

Rõ ràng nàng nhớ là mình đã bỏ muối vào rồi mà nhỉ!

"Cô nương, có phải là rất cay không? Hay là cô nương đừng ăn nữa…” Hứa ma ma quan tâm hỏi, bà ấy ngửi thấy mùi này liền cảm thấy cay đến tê người, sao ăn được chứ?

Thần sắc của Yến Thu Xuân hết sức kỳ quái: "Ma ma, ta đã cho muối vào chưa?"

Hứa ma ma ngẫm nghĩ một lúc, bày ra vẻ hoài nghi: "Cô nương chưa cho muối vào sao ạ?"

Yến Thu Xuân: "Bản thân ta vậy mà lại chưa cho muối ư?"

Là một đầu bếp, quên cho cái gì vào cũng được, nhưng muối là gia vị mà mọi món ăn đều phải có, sao nàng lại quên được nhỉ?

Nếu thiếu muối thì cũng dễ giải quyết. .

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Trước đó Yến Thu Xuân đã xào không ít muối tiêu, trực tiếp rắc lên là được. Đây cũng là muối chín nên có thể ăn trực tiếp luôn, nó có cả vị mặn nữa.

Rắc thêm muối vào, mùi vị vẫn rất ngon, miếng ngó sen cay cay giòn rụm, thịt bò viên cay tê thơm nồng, dưa chuột đã luộc qua cũng không bị mềm quá, còn có cả vị cay của ớt, chung quy là rất ngon miệng.

Nhưng Yến Thu Xuân nuốt không trôi! Nàng mới ăn bữa trưa cách đây không lâu, về đến sân vốn là muốn nghỉ ngơi, chỉ là vừa nãy chạm mặt Tiêu Hoài Thanh, rồi nhận được món quà mới lạ như này, còn nhắc đến chuyện đính hôn, khiến tâm trạng nàng không được bình ổn, vô thức chạy đến nhà bếp kiếm đồ ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play