Quả nhiên đã có người nhìn với ánh mắt mong đợi, cũng không biết có chuyện gì, chúng đều cảm thấy đồ ăn của Đông Đông ngon hơn của người bên cạnh nhiều. Thi thoảng chúng sẽ được Đông Đông chia đồ ăn cho. Kể cả có ai đó mang theo đồ ăn giống với Đông Đông thì cũng không ngon bằng.
Đông Đông thấy vậy liền cười đắc ý, lấy ra một cái bánh rán hành, nói dõng dạc: "Mọi người dừng lại một chút, nghe ta nói này!"
Những đứa trẻ đang ăn cơm không hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức nhìn qua theo tiếng của Đông Đông.
Đông Đông đứng dậy, cất cao giọng: "Ở đây ta có hai cái bánh rán hành, nhưng ta đang thiếu tiền nên muốn bán, ai muốn không?"
Được ăn món ngon, những đứa trẻ liên tục giơ tay: "Ta muốn!"
"Cho ta, cho ta, ta trả một lượng bạc!" "Ta có năm lượng!"
Chu Chiêu Hoàn: "..."
Đông Đông nhìn tình hình sôi nổi, sắc mặt điềm tĩnh như đã biết trước sẽ như thế này.
Trong lúc hỗn loạn, Đông Đông đã bán hai chiếc bánh rán hành to bằng lòng bàn tay với giá mười hai lượng bạc. Đứa trẻ mua được chiếc bánh tỏ ra rất vui sướng.
Vì giữ nhiệt tốt nên bánh rán hành vẫn còn ấm nóng, cậu bé cắn một miếng, bánh rán giòn xốp không ngán với hương vị mặn đặc trưng, nhân thịt bên trong bánh càng trở nên hấp dẫn hơn.
Cậu bé ăn từng miếng một, hoàn toàn quên béng mất bữa trưa đã tự chuẩn bị ở nhà.
Những đứa trẻ khác không mua được tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ, nhưng có mua nữa thì Đông Đông sẽ không còn đồ ăn, chúng chỉ đành từ bỏ.
Những phản ứng này khiến A Hoàn mắt tròn mắt dẹp: "Ngươi... bán bánh rồi thì ngươi ăn cái gì đây?"
Đông Đông vỗ bụng: "Không sợ, ta vẫn còn gà thái sợi trộn rau, ngon lắm đấy. Huynh chia cho ta một ít nữa là đủ rồi, tiền kiếm được chúng ta cùng đi mua quà!"
A Hoàn hết sức khâm phục tài lẻ của Đông Đông, rộng lượng chia sẻ ít miến nấu tiết vịt cho Đông Đông, dù sao thì cũng có không ít miến, hai người ăn cùng nhau là đủ rồi. Lúc ăn, cậu ta vẫn không quên cảm thán: "Ngươi lợi hại thật đấy!"
"Lại còn phải nói! Ta lợi hại hơn A Xuân tỷ tỷ nhiều. Lần trước tỷ ấy dẫn chúng ta đi bán bắp rang bơ chỉ kiếm được một trăm đồng, cũng chỉ đủ mua chút cá thịt." Đông Đông dương dương tự đắc, lấy thìa múc một ít canh, miến tiết vịt thơm nhẹ, nhưng nước dùng lại có chút đặc sệt, bên trên vẫn còn lớp váng dầu mỡ.
Uống một ngụm, nước dùng nóng hổi tràn ngập vị tanh tanh mặn mặn thơm ngon, vừa đúng lúc trong thìa có một miếng tiết vịt, Đông Đông cong môi lên, ăn trọn miếng tiết vịt đó. Tiết vịt mềm đến mức vừa bỏ vào đã tan ngay trong miệng, bề ngoài nhẵn nhụi hơn cả đậu phụ. Cảm giác đó, hương vị đó, mùi hương đó tràn ngập trong khoang miệng.
Húp một ngụm nước dùng, lại ăn bánh rán hành vừa nãy của cậu bé, cảm giác bánh rán hành càng ngon hơn!
A Hoàn cũng nhoài người sang ăn canh, hai cái đầu chụm vào nhau, cả hai cùng ăn chung một bát miến đó. Đến khi phản ứng lại, hai đứa trẻ cười khúc khích híp cả mắt.
Hoài Vương Phủ.
Hoài Vương đã làm xong công vụ, nghỉ ngơi một lúc, lại nhớ tới Yến Thu Xuân. Ngày đó, trước khi tiếp xúc với nàng, hắn ta không nghĩ rằng cô nương này lại khó đoán đến thế.
Nhưng chính vì vậy nên hắn ta mới cảm thấy có vấn đề, sau khi trở về cũng cân nhắc rất nhiều. Một cô nương bình thường có thể cao ngạo như thế hay sao?
Chỉ có nàng mới hiểu rõ về vấn đề này.
Hoài Vương phỏng đoán, có vẻ như phải gấp rút tiến công với Bộ binh Thượng thư.
"Đi gửi thiệp mời cho Bộ binh Thượng thư, nói bản vương lo lắng chuyện ươm giống khoai tây bị người khác vạch trần, cần phái thêm binh lính qua đó canh giữ." Hoài Vương nói.
"Vâng." Người hầu gật gật đầu, sau đó cung kính rồi rút lui, đi phân phó việc cho người khác.
Chỉ là không lâu sau, hắn trở về với gương mặt biến sắc.
Hoài Vương giật mình, đang định hỏi có chuyện gì, tên người hầu đã trực tiếp quỳ xuống, vội nói: "Điện hạ, không hay rồi, vừa nãy nô tài biết được Tiêu gia đang phát trứng mừng cưới!"
"Ý của ngươi là gì?" Hoài Vương kinh ngạc. Hắn ta vốn đang nằm nhoài ra giường, liền trực tiếp ngồi dậy, trong lòng có chút phỏng đoán, nhưng lại cảm thấy hoang đường.
Sao có thể như thế được?
Tiêu gia lại tính toán để cho cô nương này làm chủ mẫu() sau này sao?
(*) Chủ mẫu: nghĩa là bà chủ trong nhà, đây cũng là cách xưng hô thường dùng khi người đầy tớ muốn gọi chủ nhà, tương đương với danh xưng chủ quân của người chồng thời xưa.]
Sau đó, lời nói của người hầu khẳng định thông tin một lần nữa này: "Vì Tiêu phu nhân rất thích Đức An Hương Quân, đúng lúc lần này Trần Quốc Công trở về, bọn họ liền truyền tin Đức An Hương Quân và Trần Quốc Công đã đính hôn, quả nhiên là song hỷ lâm môn(*)."
(*) Song hỷ lâm môn nôm na là hai chuyện vui đến nhà cùng một lúc.
Người hầu lắc đầu: "Theo tin tức mà nô tỳ nghe ngóng được, việc này đã được định trước khi Trần Quốc Công xuất chinh, nếu Trần Quốc Công có thể đánh thắng trận này thì sẽ đính hôn. Bây giờ ngài ấy đã sắp trở về rồi, vì vậy tin đính hôn cũng được truyền đi."
Sắc mặt Hoài Vương trở nên khó coi: "Đây là đang định lừa người khác à?!"
Người hầu không dám tiếp lời, nhưng việc này quả thực là lừa người rồi!
Trước đây chưa từng có chuyện đính hôn, chỉ là một vài lời đồn đại, nhưng một cô nhi không cha không mẹ luôn phải nương nhờ người khác, ngoại trừ một vài lời nói nhảm từ chỗ Giang phu nhân, ai dám tin Tiêu phu nhân thật sự muốn con trai cưới một cô nương như thế chứ?
Thế mà bây giờ lại thật sự đính hôn!
Ý nghĩa của việc đính hôn và nạp thiếp không giống nhau, đính hôn là từ chỉ có thể dùng cho việc cưới hỏi một cách đàng hoàng và có danh phận, còn nạp thiếp thì sao? Đương nhiên là thua xa.
Hoài Vương đang nổi cơn thịnh nộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT