Cũng không thể không thừa nhận, ngay lúc biết người kia là Tiêu Hoài Thanh, trong lòng nàng liền có chút vui mừng.
Nhưng cái cảm giác ép cưới này càng làm mặt nàng trở nên nóng bừng hơn, nàng muốn giải thích rằng mình không muốn ép cưới nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu, dẫu sao thì chuyện này, theo cách nhìn của bà ấy thì có thể là rất hoang đường.
Bà không nghĩ tới người trước mặt lại ngại ngùng như thế, con người nàng cho dù có nhìn thế nào thì cũng không phát hiện được một nét dịu dàng nào, dường như ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ ửng lên luôn rồi, nhìn thấy nàng lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng, bà ấy vội vàng tới an ủi: “Con đừng vội, sợ cái gì? Nếu như con thật sự không thích lão Lục, hai năm sau tách ra, dù sao cũng là nó tự đồng ý, cũng không phải ta ép buộc nó.”
Yến Thu Xuân nghe xong càng lo lắng hơn, nhiệt độ trên mặt cũng không giảm đi được chút nào, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Hóa ra là chàng tự mình đồng ý.
Nàng mím môi nín cười, cố gắng ổn định, nghe bà ấy nói: “Ta cảm thấy mặc dù đính hôn có phần hơi qua loa một chút, nhưng mà lão Lục đã đồng ý, điều đó chứng minh hắn cũng có ý với con, ta đã sớm nhìn ra, đứa nhỏ này bình thường có thể nghe con sai bảo, con nói không nên để hắn ăn cơm quá nhanh, lão Ngũ có gửi thư về nói mọi người trong quân đội bảo nó ăn cơm cứ như dân công tử, nếu con không ghét lão Lục, thì cứ thử sống chung một thời gian, nếu được, sang năm có thể thành hôn.”
Nàng mím môi, nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, ngón tay dùng sức quá nhiều nên cũng tái nhợt đi, trái tim nàng lúc này dường như muốn nhảy ra từ cổ họng để chạy ra ngoài.
Nàng có đồng ý hay là không?
Đúng thật là nàng có chút nhớ nhung và cũng có chút bận tâm.
Cũng may là bà ấy nhận ra được nàng đang băn khoăn, bà ấy xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, chuyện này con cứ từ từ mà suy nghĩ, ta thấy con gấp gáp như vậy thì trước tiên cứ ký giấy hôn thú đi, chờ đến lúc lên quan phủ đăng ký tên, tiếp đến con lên thôn trang ở hai ngày đi, ta để cho lão Đại dẫn người cùng với theo sính lễ đến để chính thức cầu hôn.”
Bà ấy đưa qua cho nàng một quyển sách cứng có bìa màu đỏ.
Đính hôn thời này phải trao đổi danh thiếp, xong rồi ghi vào sách đính hôn, quan trọng nhất là đến quan phủ ghi danh, nhưng trước đó phải có người đến cầu hôn, dĩ nhiên thứ tự cũng có thể đổi cho nhau, thành ra không gấp là mấy.
Nhưng nàng là trẻ mồ côi và ở lại Tiêu phủ, ở Tiêu phủ xuất hiện một nữ tử có tiếng tăm không tốt, cũng không phù hợp quy củ cho lắm.
Thật may mắn là nàng có nhà riêng, nếu không còn phải để Tiêu gia chuẩn bị nhà cho nàng.
Nàng một bên lẩm bẩm, một bên mở sách đính hôn ra, bên trong không có số trang, chỉ có một mặt có viết hàng chữ ngay ngắn, phía trên viết: Hôn thú, bên dưới dùng tên hiệu hiện tại Yến Thu Xuân cùng Tiêu Hoài Thanh đính hôn và ghi ngày tử vi của cả hai, cùng với một đoạn văn - Hai người tình đầu ý hợp, sau khi được sự bàn bạc của trưởng bối hai bên, đính hôn vào ngày 12 tháng 5 năm thứ 18 Kiến An… Phía bên phải trống không, bên trái là con dấu của Tiêu gia, có thể dùng để thay thế chữ ký.
Nhưng nàng không có cái này, cũng không có trưởng bối, vì vậy chỉ có thể tự mình ký tên.
Hoàng ma ma cười tủm tỉm đưa bút cho nàng: “Cô nương đừng lo lắng, phu nhân nhà ta là một bà mẹ chồng rất tốt!”
Tay nàng cầm bút nhưng vẫn run run, thiếu chút nữa là làm rơi bút xuống đất, nàng hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc viết tên nàng lên.
Hai chữ ngắn ngủi nhưng nàng lại viết rất lâu.
Sau khi xác nhận không có sai sót, nàng đè dấu tay lên.
Tiêu phu nhân thổi thổi, chờ chữ viết khô, liền giao cho Hoàng ma ma: “Cầm đi đưa cho Thiếu phu nhân, nói nàng ấy đem tới nha môn.”
Ma ma lớn tiếng đáp: “Tốt quá, nô tỳ đi ngay.”
Bà cầm quyển sách bìa cứng rồi rời đi.
Ánh mắt nàng nhìn dấu đỏ trên đầu ngón tay, lấy khăn lau xong, đầu ngón tay vẫn còn không ngừng run rẩy, nếu là người khác khẳng định nàng sẽ không như vậy, chẳng qua tên đính hôn trong sách kia lại là Tiêu Hoài Thanh. Không đợi nàng lấy lại hồn vía, bên tai bỗng nhiên vang lên một trận tiếng pháo vang, đùng đùng, nàng sợ hãi run lên một cái.
Tiêu phu nhân trấn an: “Đây là pháo, để cho mọi người đều biết Tiêu phủ chúng ta sắp có người đính hôn, chờ một hồi sách đính hôn về, khách khứa tới thăm sẽ hỏi chuyện, khi đó mọi người sẽ đều biết chuyện.”
Nàng mím môi cười một tiếng: “Phiền bá mẫu phải hao tâm tổn trí rồi.”
Bà ấy nở một nụ cười ôn hoà, lắc lắc đầu: “Không phiền lòng, ta có gì mà phiền lòng? Nếu các ngươi thật lòng, thế là ta lại có con dâu rồi.”
Nàng ho nhẹ một tiếng, cảm giác cả người không được tự nhiên, vội vàng đứng lên: “Bá mẫu, chuyện kia xong xuôi rồi, con đi về trước.”
“Được, đi đi.” Tiêu phu nhân gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT