Một loạt tiếng bước chân vội vàng đi tới, vỗ một cái lên vai chàng, một tia hằn đỏ xuất hiện trong mắt chàng, giọng nói tò mò của cô gái vang lên: “Thứ này có cái gì đáng xem sao? Mà thứ này cũng không dùng để ăn hay làm gì khác được, sao đệ lại cứ ôm nó cả ngày vậy?”

Tiêu Hoài Thanh hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện, mặt trở nên tối sầm, vội vàng đưa tay đoạt bức phong thư kia lại, tức giận nói: “Ai cho tỷ lấy nó!”

Tiêu Hoài Viên không muốn ồn ào với chàng, trực tiếp để cho chàng cướp lấy, thấy chàng coi như nó bảo bối, chột dạ nói: “Tỷ chính là tò mò đó, ai mà hiểu nổi tại sao đệ cứ ôm khư khư đồ chơi không ăn được này vậy chứ!”

Tiêu Hoài Thanh cắn răng, trực tiếp nhấc chân đá tới.

Nàng ấy nhanh chóng giơ tay đỡ đòn, làm gì được chàng khi còn có đòn chiêu sau, chịu đòn từ lòng bàn tay kia, nàng ấy bị lăn xuống từ trên sườn núi, nàng ấy tức giận hừ lạnh một tiếng: “Tỷ sẽ đi nói với A Xuân rằng đệ đánh nữ nhân!”

Sắc mặt chàng hơi biến sắc, liền lập tức đuổi theo sau.

Nàng ấy cười ha hả giễu cợt chàng, sau đó chạy nhanh như bay.

Tỷ đệ đánh nhau như vậy chắc chắn không phải là chuyện xảy ra chỉ một hai lần, quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng có lúc hành quân quá tẻ nhạt, nàng ấy lại thích trêu chọc đệ đệ già dặn này, đụng cái đã dễ dàng khiến chàng nổi giận.

Có điều hiện tại so với trước kia càng hay giận dỗi hơn.

Nàng lắc đầu ghét bỏ, nhìn tên lính mới bưng thêm một đống ớt về, trên mặt càng lộ vẻ ghét bỏ hơn, không thể ăn thì mang về làm gì? Còn mang về nhiều như vậy nữa chứ!

Nàng đụng vào một cái răng nanh trắng bóc đang được treo bên hông thắt lưng, tỏ vẻ cười đắc ý.

Răng của kẻ địch được nàng coi như là một lễ vật và chiến lợi phẩm, đây mới là thứ đáng chơi nhất!

Dùng nó đi tế bái phu quân của nàng, tên tiểu tử kia sợ là phải cười ra tiếng, còn phải ra ngoài khoe khoang với mọi người vợ của hắn lợi hại cỡ nào…

Tiêu Hoài Thanh nhìn người kia co cổ chạy, cũng lười đuổi theo, một lần nữa quay trở lại chỗ ngồi, nhìn trái ớt người kia vừa đem tới. Ớt có màu đỏ tươi, đỉnh đầu màu xanh nõn, đầu kia thì khá nhọn, thân hình rất nhẵn bóng, trông như một cái lưỡi liềm.

Độ dài vừa đẹp, chẳng qua nó đã bị Tiêu Hoài Viên gặm một cái, lộ ra những hạt màu trắng bên trong.

Nghe nói đây là hạt ớt, có nó thì ớt cay mới có thể sinh trưởng.

Trừ loại nhọn nhọn này ra, còn có dạng tròn, bề ngoài nhìn rất đẹp mắt, nhưng mà ăn vào thì đầu lưỡi sẽ bắt đầu tê và đau, chàng cũng lén ăn thử một lần, đau đến nửa ngày không nói nên lời. Xác thật là rất kỳ quái, nàng muốn dùng thứ này làm gì cơ chứ?

Nhưng thật ra còn có một thứ khác tốt hơn, lại rất có ích, là Hoài Vương đưa đến, có hiệu quả như nhau, thậm chí còn tốt hơn một chút.

Tiêu Hoài Thanh áng chừng, biết ớt cay trong tay đã không thể cứu sống nổi nữa, dứt khoát tìm một lá cây để lấy hết tất cả hạt bên trong ra, sau đó bọc lại rồi nhét vào trong ngực.

Chắc là sẽ không hư đâu nhỉ?

Lúc nhét vào trong ngực, tay chàng đụng phải phong thư, sắc mặt chàng lại càng trở nên kỳ lạ, thuận tay sờ lên cổ, hoàn toàn trống rỗng, trước kia ở chỗ cổ này của chàng có đeo một miếng ngọc bội.

Sáng sớm hôm sau.

Yến Thu Xuân ngủ dậy, đêm hôm qua nàng ngủ rất ngon, khi ăn điểm tâm sáng cũng thấy ngon hơn rất nhiều.

Sáng hôm nay nàng làm món sủi cảo chiên và bánh canh.

Vỏ sủi cảo nàng làm không giống với vỏ sủi cảo bình thường, có vẻ như to hơn sủi cảo thông thường, to khoảng chừng bằng lòng bàn tay, lớp vỏ bên ngoài mềm chứ không hề cứng, bên trong đầy ắp nhân, vỏ bên ngoài cũng rất dày.

Nhìn trông khá mập mạp, hai đầu thì nhọn, ở giữa thì mũm mĩm, cắn vào một cái, nhân bánh mọng nước u na ú nần.

Bánh còn rất mềm nữa.

Vốn dĩ vỏ sủi cảo có vị mặn riêng, nhưng mùi vị này lại rất nhạt, nhân bánh bên trong thường sẽ là phần dậy mùi hơn, nhân bên trong gồm có một ít hẹ với trứng gà cộng thêm một chút thịt cùng nấm mèo trộn đều vào với nhau.

Bởi vì một cái sủi cảo rất bự nên nhân bên trong hiển nhiên không thể quá ít được.

Tâm trạng của nàng rất tốt, ăn cái gì cũng đều cắn một miếng thật to, sủi cảo cũng vậy, một miếng đã để lộ ra phần nhân bên trong, cắn thêm một miếng nữa, rau hẹ, nấm mèo, trứng gà cùng với thịt heo đều hòa quyện vào trong miệng, phía trên rắc thêm một ít tiêu, trừ mùi vị của các nguyên liệu và vị mặn của vỏ bánh ra, thì còn có một cảm giác tê dại ở phía đầu lưỡi.

Miệng nàng nhét đầy một đống đồ ăn, phải vất vả mới nuốt xuống được, nàng cảm thấy món này có hơi khô, ăn xong hai cái, nàng lại dùng muỗng múc một miếng bánh canh.

“Rột…” Bánh canh nóng hổi trôi xuống bụng.

Bánh canh được làm bằng cách cho bột nhỏ giọt thông qua các lỗ nhỏ của muôi canh, chỉ cần một hớp là đã húp được hết sạch, nàng xử lý nốt một ít sủi cảo còn sót lại, cũng không thèm nhai mà trực tiếp nuốt một cái ực luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play