Xã hội này vốn dĩ là thời đại của vương quyền, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ(*), cũng giống như chuyện lần đó của Đông Đông vậy, nếu như Tam hoàng tử xin thánh chỉ của hoàng đế sớm hơn một bước, cho dù hoàng đế cảm thấy không vui nhưng vẫn sẽ đồng ý, mà Tiêu gia cũng không thể nào ngăn cản được.
(*) Thân bất do kỷ: nghĩa là người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác - hoàn cảnh đẩy đưa.
Nội dung cốt truyện vốn chính là như vậy, không cần hỏi qua ý Tiêu gia, thánh chỉ đã trực tiếp ban xuống, cột Tiêu gia cùng với Tam hoàng tử vào cùng một chiếc thuyền, thậm chí có thể cho là cố ý, dẫn tới ngày sau Tam hoàng tử phạm sai lầm, Tiêu gia cũng quang minh chính đại bị liên lụy theo.
Hôm nay tiếng tăm của hắn ta tốt như vậy, chỉ cần nói ra nguyện vọng muốn cưới nàng với hoàng đế, hoàng đế đi nghe ngóng một chút, biết được tình hình của nàng, phỏng đoán thánh chỉ cũng sẽ được tới luôn, làm gì có ai còn muốn hỏi qua ý nàng cơ chứ?
Chỉ có làm như thế này thì mới có thể ngăn cản không cho hôn sự đầy âm mưu lợi dụng này của nàng xảy ra.
Mất mạng đến nơi rồi thì tiếng tăm còn quan trọng gì nữa, gả cho hắn ta rồi thì sau này khả năng cao còn bị ép li khai, còn thảm hơn cả việc đính hôn với một tên vô danh nữa.
Tiêu phu nhân bất đắc dĩ nhìn cô nương gan lớn bằng trời này, lúc rửa mặt, bà ấy vẫn còn hoài nghi chuyện này: “Ngươi nói Hoài Vương có thật là có ý như vậy với A Xuân không?”
Hoàng ma ma thành thật nói: “Nô tỳ không biết, dù sao cũng là hoàng tộc, chuyện này vẫn có khả năng, lúc trước ai mà biết bọn họ sẽ đối xử với lão gia và Nhị thiếu gia như vậy? Trước kia chuyện của Đông Đông tiểu thiếu gia cũng thiếu chút nữa là bị ban cho hai hoàng tôn rồi còn gì ạ.”
Trong lòng Tiêu phu nhân khẽ động, đôi mắt chậm rãi khép lại, hiện tại cũng có chút phiền muộn.
Đúng vậy!
Chính là hoàng tộc đó, ai mà dám nói là không có khả năng? Đối với hoàng tộc thì không gì là không thể.
A Xuân nhát gan, nàng không thích gây chuyện, suy nghĩ đơn giản là cho dù nàng có phải làm lụng vất vả suốt đời để đổi lại một lần nhàn nhã thì cũng sẽ không để người khác lợi dụng được nàng.
Như vậy cũng tốt, dù sao thì so với bọn Tiêu gia, Chu gia được tín nhiệm hơn nhiều mà vẫn phải đổi lấy kết cục như vậy.
Dẫu sao thì trong tay đứa trẻ này còn có nhiều công thức nấu ăn ngon như thế, nếu phố ẩm thực không có thì nàng cũng không thể tiếp tục hoạt động được, có nàng thì về sau này sẽ còn có thêm nhiều phố ẩm thực hơn nữa, đối với mấy kẻ trong hoàng tộc kia, đây kỳ thật cũng là một điểm đáng để lợi dụng.
Chẳng qua ngay từ đầu bà ấy không tin Tứ hoàng tử đi tha hương lúc còn thiếu niên như vậy mà giờ lại thành ra thế này, bên trong nhất định có người vì muốn đầu cơ trục lợi mà làm cho mờ con mắt. Tiêu phu nhân thấp giọng: “Nhắc mới nhớ, có phải lão Lục sắp trở về rồi không?”
“Nghe nói cũng gần rồi, ngày mười lăm này y sẽ về.” Hoàng ma ma nói.
Vậy cũng nhanh.
Hôm nay đã là ngày mười, cũng chỉ còn năm ngày nữa.
Bà ấy đang ngâm mình trong thùng nước đột nhiên đứng lên, lau khô người: “Lấy giấy bút ra cho ta đi.”
Ma ma kinh ngạc, khăn tay thiếu chút nữa là rớt xuống, nhưng gặp chuyện này nhiều lần rồi, bà cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cầm giấy bút tới đưa cho Tiêu phu nhân, tận mắt nhìn thấy Tiêu phu nhân viết ra tất cả mọi chuyện xảy ra ban nãy, sau đó nhét vào bì thư, giao cho bà ấy: “Thỉnh người ra roi thúc ngựa đưa đến tận tay lão Lục, phải lấy được thư hồi âm, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để giao nó đi, có hiểu chưa?” “Nô tỳ rõ rồi ạ!” Hoàng ma ma cất cao giọng nói.
Bà ấy cũng không dám chần chừ, trực tiếp gọi người khác tới hầu hạ Tiêu phu nhân, bà ấy cầm phong thư đi sắp xếp người mang đi.
Ngày tiếp theo.
Bởi vì trong lòng đang rất lo lắng nên Yến Thu Xuân không thể nào ngủ ngon giấc được.
Nàng cũng không ngủ được nhiều, trời mới tờ mờ sáng mà nàng đã thức giấc, không làm sao mà nhắm mắt ngủ tiếp được nữa, nàng vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện này.
Cũng không biết Tiêu phu nhân có chọn được người nào không.
Nàng có chút bận tâm, thật sự là nàng không có chỗ dựa nào ở thời đại này, càng không có quyền lực, nếu không phải còn giữ được cái danh xưng Hương Quân thì chắc đã sớm toi đời rồi, nhưng thứ này ở trong mắt nhiều người, kỳ thật đều không đáng là gì.
Trước kia nàng cứ không hiểu đám thân thích của hoàng tộc này chạy tới Tiêu gia xem náo nhiệt để làm gì?
Ai mà ngờ là để tới xem nàng, Ngũ hoàng tử đoán chừng là thay thế Chu Chiêu Cảnh tới đây, còn Tứ hoàng tử Hoài Vương và Chu Trạch Cẩn là đến để quan sát nàng, thuận tiện bày trò thông đồng một phen.
Nếu không phải vì nàng hiểu rõ mọi chuyện thì với cái thân chưa khi nào tiếp xúc với nam nhân này, xem cử chi hết sức anh tuấn lại thông minh nho nhã của bọn họ, chắc chắn sẽ rất dễ bị mắc lừa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT