Chỉ là vừa đi đến bên giường, nhìn thấy tấm thiệp viếng thăm trên chiếc bàn ở đầu giường, động tác của nàng hơi do dự một chút, ngồi xuống giường, thuận tay cầm lấy tấm thiệp, nàng lại mở ra xem.
Đây chính là lý do tại sao nàng không thể ngủ được.
Tấm thiệp này là do Yến Thu Huyền gửi đến.
Yến Thu Huyền gửi thiệp mời, nhìn thoáng qua là có thể biết được ý đồ của nàng ta.
Nàng ta đã bắt đầu nghi ngờ.
Có lẽ là vì nghe nói tên nàng là Yến Thu Xuân, tên của nàng chỉ khác với tên của nguyên chủ đúng một chữ, dường như đã cảm nhận được điều gì, lại thêm hai lần trước có gặp qua nhau, có lẽ nàng ta cũng nhận ra gì đó, dù sao bản thân cũng đã trải qua chuyện trọng sinh, việc người chế.t sống lại cũng không phải chuyện quá khó chấp nhận.
Nhưng có một chuyện, hiện tại Yến Thu Xuân đang nương tựa vào Tiêu gia, lại vừa được Hoàng Thượng phong làm Hương Quân, thân phận cũng đã khác, nàng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể phái người đưa thiệp mời đến đây thăm dò thử một chút.
Yến Thu Xuân nhìn thấy thiệp mời, thật ra nàng cảm thấy rất khó xử.
Nàng vẫn luôn tránh mặt Yến gia, nhưng nàng không ngờ rằng mình cũng bị liên lụy, lúc này đột nhiên bị người khác đoán được thân phận, nàng rất lo lắng, chẳng may có xảy ra vấn đề gì, như vậy sẽ làm liên lụy đến Tiêu gia.
Hơn nữa bây giờ nàng đã được phong làm Hương Quân, nếu xảy ra chuyện gì, có khi sẽ bị khép vào tội khi quân, như vậy cũng không được.
Nhưng ở đây ăn đến tận khuya, tâm trạng Yến Thu Xuân trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tuy Yến gia mang tiếng là trưởng bối, nhưng bọn họ cũng không phải thân nhân thật sự của nàng, ở thời đại này không có kỹ thuật xét nghiệm huyết thống, chỉ cần nàng chế.t cũng không thừa nhận, hẳn cũng không có vấn đề gì đúng chứ?
Hơn nữa nàng cũng không thẹn với lương tâm chính mình, nguyên chủ bị bọn họ dồn vào con đường chế.t, xuyên không nhập vào cơ thể này cũng không phải mong muốn của nàng, không cần phải chột dạ, mà nàng cũng không có cảm tình gì với Yến gia, đối với nàng mà nói, bọn họ chỉ là một gia tộc trong tiểu thuyết mà thôi.
Nếu sau này bọn họ tự nhận mình là người tốt, lấy đạo hiếu để chỉ trích nàng, nàng cũng không để trong lòng. Mẫu thân của nguyên chủ chỉ là người sinh ra cơ thể này, chỉ có thế mà thôi.
Lại nói tiếp, tháng mười hai âm lịch này chính là giỗ mẫu thân của nguyên chủ, hiện tại nàng đã có thôn trang của riêng mình, nàng cũng phải đến trang hoàng lại một chút, thắp hương tỏ lòng kính trọng. Hơn nữa ngày mai nàng nhất định phải đến từ chối chuyện nạp thiếp này, nàng phải nói cho Tiêu phu nhân biết về thân phận thật sự của mình, nếu không bị phát hiện thì không sao, nhưng nếu thật sự bị phát hiện, sau này cũng không vì đột ngột mà không kịp trở tay.
Yến Thu Xuân đã sắp xếp ổn thoả công việc của ngày hôm sau, nàng đặt thiệp mời xuống, nằm trên chiếc giường mềm mại như bông.
Đi ngủ thôi!
Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên đến đỉnh.
Yến Thu Huyền đang ngồi ăn bữa sáng, trước mặt là ổ bánh mì do nha hoàn đến phố ẩm thực mua về, một ổ bánh mì và cháo trắng, tuy ăn riêng bánh mì có hơi nhiều dầu mỡ, nhưng ăn cùng cháo trắng lại rất ngon.
Nàng ta thong thả ung dung ngồi ăn, nha hoàn bên cạnh đột nhiên tiến lên nói: “Tiểu thư, Đức An Hương Quân nói tiểu thư sắp xuất giá, công việc chắc chắn sẽ rất bề bộn, nàng sẽ không đến làm chậm trễ thời gian của tiểu thư, còn cho người gửi lời chúc phúc, chúc tiểu thư cùng Tấn Vương thế tử bên nhau đến răng long đầu bạc.”
Yến Thu Huyền đang ăn, nghe thấy vậy, trên mặt lộ vẻ không vui, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nếu người này thật sự là Yến Thu Xuân, nàng ta chắc chắn rằng nàng sẽ không dám gặp.
Coi như có chút thay đổi về dung mạo, nhưng nàng ta không quan tâm, dù dung mạo nàng có thay đổi hay không, nàng ta vẫn luôn cảm thấy người này rất quen thuộc, điều này khiến nàng ta không thoải mái, chuyện lần đó ở Tiêu phủ khiến nàng ta luôn canh cánh trong lòng, không ngờ lại là Yến Thu Xuân!
Nàng vẫn chưa chế.t!
Miệng nhỏ của Yến Thu Huyền cắn một miếng, bên ngoài xốp giòn có chút dầu mỡ, bên trong lại mềm mềm, có vị mặn vừa phải, còn mang theo mùi dầu hành thoang thoảng khiến nàng ta mê mẩn.
Món này thật kì lạ, nàng ta chưa từng được ăn qua.
Cũng không nhớ rõ tại sao một năm qua, ở kinh đô lại xuất hiện nhiều phố ẩm thực như vậy.
Hơn nữa nàng ta nghe được rằng, Yến Thu Xuân đã vào Tiêu gia từ tháng tám năm ngoái, đến bây giờ đã được gần một năm. Từ lúc đó, Tiêu gia luôn cho ra nhiều món ăn mới mẻ, điều này cũng dẫn tới sự xuất hiện của phố ẩm thực.
Đồ ăn ở đó thực sự rất mới mẻ, dù kiếp trước nàng ta sống đến hơn 30 tuổi cũng chưa bao giờ thấy qua.
Tại sao Yến Thu Xuân lại biết mấy thứ này?
Đáng ra nàng không thể biết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT