Yến Thu Xuân nhẹ nhàng nói: “Bá mẫu suy nghĩ nhiều rồi, nếu giế.t người thật sự là tội nghiệt, vậy Tiêu gia nhiều năm bình định chiến loạn, làm vô số bá tánh Đại Chu ta an cư lạc nghiệp, công đức tạo ra cũng đã sớm lớn hơn tội nghiệt, sao có thể làm hại thế hệ sau?”
Khóe mắt bà Tiêu nở một nụ cười thoải mái, đặt cuốn sách trên tay xuống, xoa đầu nàng thở dài: “Nếu trên đời này ai cũng nghĩ như con thì tốt biết mấy”.
Tiêu gia đúng là trung nghĩa, bảo vệ vô số bá tánh, nhưng vậy thì sao?
Không phải ai cũng có thể thấy được.
Trận chiến mười một năm trước làm bà mất trượng phu, đại nhi tử trở thành kẻ vô dụng, lời đồn đại về Tiêu gia nghiệp chướng nặng nề lan truyền trong dân gian, sau đó mấy nhà thông gia vốn định hôn ước với lão tam lão tứ của bà lần lượt đến phủ bọn họ đòi từ hôn, không muốn dây dưa sợ bị liên lụy.
Cũng may hai hài tử biết tranh đoạt, lão tam đánh vị hôn phu tiền nhiệm dưới tường thành, cuối cùng đổi lấy lang quân Thẩm gia phu quân, vừa gặp đã thương.
Vị hôn phu của lão tứ sống chế.t không muốn từ hôn, Giang gia cầm được chỗ tốt, cuối cùng cũng không phản đối hai đứa cũng thành thân.
Rõ ràng là một ngày tốt, nhưng những hài tử vừa mới chào đời lại lần lượt ra đi, khi tin dữ truyền đến, cùng với những lời đồn thổi, lúc đó mọi người ở kinh đô gặp Tiêu gia đều đi đường vòng.
Ngay cả bản thân bà cũng bắt đầu hoài nghi lời đồn đãi đó là thật.
Bởi vậy khi thấy tức phụ của lão nhị mang Bình Thịnh về nhà mẹ đẻ, bà mặc kệ; lão tam cả ngày nhốt mình ở trong viện, không chịu ra ngoài, bà mặc kệ; Đông Đông bị Giang gia dụ đi, bà mặc kệ; lão ngũ bởi vì dung mạo trốn đến đạo quan, bà càng mặc kệ, ngay cả hôn sự của nhi tử, bà cũng lười nhọc lòng.
Dù sao gả vào cũng có thể chỉ để thủ tiết, hà tất hại nữ nhi nhà người khác.
Cho dù sau này biết được một phần chân tướng, bà cũng không có tâm trạng báo thù, người đã không còn, báo thù kiểu gì? Nếu báo thù thì báo thù như thế nào?
Hơn nữa tổ tiên Tiêu gia từ xưa đã dạy rằng, người Tiêu gia thà chế.t cũng không thể là kẻ phản quốc, nên bà chỉ có thể buộc mình sống mơ mơ màng màng, nếu không cả ngày bà sẽ đắm chìm trong đau khổ.
Tính cách lão ngũ đơn giản, thuở nhỏ cũng bị nuông chiều làm nàng ấy lớn lên có vẻ ngây thơ, nhưng cũng biết chuyện trong nhà, không chấp nhận được sau này nàng ấy không thể tùy hứng, không thể đánh trả được như trước kia, cho nên chọn cách trốn tránh trong đạo quan, người khác nói cái gì đều làm bộ không nghe thấy.
Chỉ là bây giờ, tất cả đều có thể trở lại như cũ. *
Yến Thu Xuân cũng không biết trong lòng Tiêu phu nhân nghĩ gì, nhưng thấy bà không nói nữa, nàng đành cầm thoại bản lên đọc.
Nàng vẫn chưa đọc thoại bản của thời đại này đâu.
Nhưng đúng là, Bình Nương trong thoại bản này thật giống với câu chuyện của Tiêu Hoài Nga.
Cũng là võ tướng thế gia, nhưng một người là thay phụ thân tòng quân, một người là trực tiếp lên chiến trường báo thù cho ca ca và tỷ phu, nhưng cả hai đều ngoài ý muốn bị hủy dung trên chiến trường. . Bạn đang đọc 𝒕ruyện 𝒕ại ﹙ 𝙏𝚁Ù𝘔 𝙏𝚁U𝗬Ệ𝑁﹒𝚟n ﹚
Bình Nương báo thù thành công, an toàn lui thân, sau đó nàng tìm một tiểu viện trống ẩn cư sống ngày qua ngày, mỗi ngày dệt hoa, nuôi gà vịt, sống một cuộc sống yên bình, cho đến một ngày, nàng cứu được một thư sinh xui xẻo vừa trêu chọc tặc phỉ.
Trong cuộc gặp ngắn ngủi giữa hai người, thư sinh vô cùng biết ơn nàng, cũng không hề để ý vết thương trên mặt Bình Nương, khi phát hiện có người cười nhạo nàng, thư sinh cho dù không đánh lại cũng sẽ dạy cho người nọ một bài học, cuối cùng lần nào thư sinh cũng được Bình Nương cứu.
Sau vài lần hai người tâm đầu ý hợp, thư sinh rời đi, nói là về nhà chuẩn bị của hồi môn cầu hôn nàng.
Nhưng lần đó hắn rời đi chính là đi biệt vài tháng, người trong thôn đều nói Bình Nương đã bị lừa, ngay ở thời điểm Bình Nương cũng nghĩ rằng mình bị lừa, thì có người đến nói với nàng rằng hóa ra thư sinh là một Vương gia, trong cuộc tranh đoạt ngai vị, hắn bị nhốt ở kinh đô, phái tâm phúc đến đây báo cho nàng một tiếng, hắn sợ Bình Nương hiểu lầm hắn.
Bình Nương tất nhiên không hiểu lầm hắn nữa, thậm chí còn cảm động không thôi. Để cứu người mình yêu, nàng mặc lại áo giáp, đến kinh đô triệu tập thuộc hạ cũ giải cứu thư sinh. Cả hai đều không thích sự ràng buộc của ngôi vị hoàng đế, vì vậy cuối cùng họ đã chọn ra một minh quân gửi gắm giang sơn lại cho hắn. Sau đó hai người rời khỏi kinh đô, đi du sơn ngoạn thủy.
Chuyện xưa này viết khá hay, tác giả hành văn cũng tốt, làm cho Yến Thu Xuân lại ngồi đọc thêm một lần.
Đọc xong, nàng lại cảm thấy câu chuyện này có chút quen thuộc, hình như đã từng đọc ở đâu đó rồi.
Chẳng lẽ mạch não của cổ đại và hiện đại tương tự nhau sao, hay nàng đã từng đọc truyện nào tương tự như vậy rồi?
Nàng nhìn chằm chằm thoại bản một hồi lâu, nhìn đi nhìn lại, nhưng vẫn không nhớ ra.
Mãi đến khi Hoàng ma ma mời người tới, mang theo một chiếc ghế kiệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT