“Còn chưa thành hôn thì vẫn là một tiểu cô nương.” Tạ Thanh Vân cười tủm tỉm vỗ đầu nàng, tiếp tục leo lên núi.
Ngôi chùa được xây dựng ở lưng chừng núi, đi lên sẽ mất rất nhiều thời gian, khi họ đến chùa cũng không còn sớm nữa, Tiêu phu nhân đi cảm tạ thần linh, đám người Tạ Thanh Vân đi cầu nguyện, Yến Thu Xuân thì muốn đi xin săm, cầu mình bình an, làm ăn phát tài!
Cuối cùng nàng xin được một quẻ thượng*, làm vui đến mức không khép được miệng.
*thượng: lên, ý câu này là phất lên.
Tiêu phu nhân thấy nàng hớn hở chạy ra, cũng cười nói: "Con cầu gì mà vui vậy? Chẳng lẽ là cầu Phật Tổ ban nhân duyên tốt sao?”
Yến Thu Xuân mỉm cười hạnh phúc: “Con cầu Phật Tổ cho con làm ăn phát tài, Phật Tổ đồng ý rồi!”
Tiêu phu nhân nhất thời không biết nói gì, bà lắc đầu nói: “Đúng là hài tử, còn chưa chịu lớn.”
*
Lễ tạ thần kết thúc, đoàn người lại dạo quanh chùa, nhân tiện ăn cơm chay rồi bắt đầu xuống núi, đi bộ được ba phần năm chặng đường thì gặp một ngã rẻ. Bọn họ không trực tiếp đi thẳng xuống mà đi dọc theo ngã rẻ.
Con đường này trông yên tĩnh hơn ngôi chùa, dọc đường chỉ gặp được hai người đi hành hương.
Đây là Ngọc Hà Quan, nơi ngũ tiểu thư Tiêu gia Tiêu Hoài Nga tạm cư tu hành.
Mới đến cửa, một người phụ nữ quét sân đã nhận ra bọn họ, vừa nghe nói họ đến đây để gặp Tiêu Hoài Nga là lập tức dẫn họ vào trong.
Đoàn người bọn họ không có nam nhân trưởng thành nên có thể đi thẳng lên, nhưng còn chưa đến đạo quán phía sau, Tiêu phu nhân quanh năm uống thuốc đã nhạy bén ngửi thấy mùi thuốc, trong lòng tức khắc có chút sốt ruột, bước chân nhanh hơn.
Sau khi đến nơi Tiêu Hoài Nga ở, và xác nhận rằng nguồn gốc của mùi thuốc là ở đây, Tiêu phu nhân càng sốt ruột, cũng bất chấp lễ nghi, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Yến Thu Xuân chậm một bước, trước khi đi vào, nàng để ý thấy trong sân có một cây bồ kết đen, tình cờ đang vào mùa, những bông hoa nhỏ màu trắng nở thành chùm, cực kỳ xinh đẹp, chỉ nhìn phong cảnh thôi thì thấy khá lãng mạn.
Chờ nàng đi vào thì thấy một nữ tử nằm trên giường, trên tay cầm một quyển sách, trên đùi cột lấy vài miếng ván gỗ, dùng vải trắng buộc rất chặt, đầu giường còn có một chén nước thuốc nóng hổi tản ra hương vị cay đắng. Đây vốn là phòng của nàng, nhưng dù như vậy, trên mặt nữ tử vẫn mang khăn che mặt, che kín nửa khuôn mặt dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh đỏ bừng giống như vừa mới khóc, nhu nhược đến đáng thương.
Lúc này, đôi mắt nàng vì sự xuất hiện đột ngột của mẫu thân mà mở to khiếp sợ, chột dạ, cuốn sách bị ném đi, phản ứng đầu tiên là kéo chăn che đùi. Kết quả là cuốn sách rơi xuống đất, lộ ra tên của nó— Bình Nương truyền kỳ.
Yến Thu Xuân: "...?"
Tiêu đề của cuốn sách có hơi lạ một chút.
Nó khá giống với các loại tiểu thuyết mà Yến Thu Xuân đã đọc trước khi đi du lịch, chỉ là thời đại khác nhau nên cách đặt tên cũng khác nhau.
Cho nên, hai mắt của nàng giống như vừa mới khóc, chẳng lẽ không phải vì đôi chân của nàng, mà là vì... tình tiết trong cuốn sách?
Sau một khoảng lặng.
Cuối cùng, một trong hai bên đang âm thầm giằng co cũng hoàn hoàn lại, Tiêu Hoài Nga chớp mắt hai lần, vắt ra hai giọt nước mắt, mặt mày lộ ra một chút yếu ớt, hết sức kinh ngạc vui mừng nói: “Nương, đại tẩu, sao các người lại tới đây?"
Giọng nói mềm mại nhu ngược, khác với hình tượng mà Yến Thu Xuân vừa mới tưởng tượng ra.
Tiêu phu nhân lộ ra một nụ cười âm trầm: "Sao vậy? Chẳng lẽ ta không nên tới sao?"
Tiêu Hoài Nga vội lắc đầu, đáng thương nhìn mẫu thân mình: "Đương nhiên không phải."
“Chỉ sợ trong lòng con nghĩ như vậy.” Tiêu phu nhân chỉ vào chân Tiêu Hoài Nga, ngón tay run lên vì tức giận: “Ta để con ở đây là vì muốn con có thể sống an tĩnh không phiền muộn, ta không trách con mỗi năm chỉ về nhà vào ngày mùng một Tết Nguyên đán. Nhưng con xem con đang biến mình thành bộ dáng gì! Đây là sống yên ổn mà con nói sao?"
Hốc mắt Tiêu Hoài Nga nóng lên, nước mắt càng chảy nhiều hơn, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Nương, con không có làm bậy, là mấy ngày trước có một hài tử của khách hành hương chạy ra ngoài chơi, trèo lên cây, trong lúc con cứu nó xuống, bởi vì nó quá sợ hãi mà vô tình trượt chân, làm con cũng ngã theo, người biết trong đạo quan này chỉ có mình con biết võ mà.”
Tiêu phu nhân tiến lên hai bước, tiếp tục hùng hổ dọa người hỏi: "Vậy sao con không nói cho ta biết? Ngày thường mỗi khi con viết thư đều hận không thể khoe ra hết tất cả kinh thư mình đọc qua, cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt, sao đến khi xảy ra chuyện thật rồi lại không nói một tiếng?”
Tiêu Hoài Nga lau nước mắt, bả vai giật giật, ủy khuất nói: "Con sợ người lo lắng ~"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT