Nhưng cá nướng thì thực hiện như thế nào?

Cá nướng thì không cần quá cay, có thể bắt đầu từ vị thanh đạm, đợi khi chán vị này rồi thì làm vị khác?

Nghĩ đến đây, trong lòng Yến Thu Xuân bắt đầu ngứa ngáy.

*

Nhưng lúc này, rắc rối lớn nhất chính là...

“A Xuân tỷ tỷ, trưa nay chúng ta ăn gì?” Uyển Nhi nhìn mấy quán ăn nggon ven đường hồi lâu, cuối cùng vẫn không biết nên ăn gì.

Cái này ngon, cái kia cũng ngon!

Chọn cái nào cũng cũng là một loại mất mát.

Yến Thu Xuân nhìn quét một vòng, cũng do dự.

Thủy Mai chỉ vào một cửa hàng nằm xéo hướng đối diện, cười nói: “Cô nương, chúng ta ở trong phủ hình như chưa từng đến quán đó, không bằng đến thử một lần đi?”

Yến Thu Xuân nhìn theo, trên bảng hiệu viết: lẩu gà

“Được!” Yến Thu Xuân gật đầu xác định, cất bước đi qua, Uyển Nhi vội vàng đuổi theo, nhưng khi đi tới, bước chân Yến Thu Xuân đột nhiên xoay chuyển, đi về một hướng khác.

Uyển Nhi sốt ruột hô: "A Xuân tỷ tỷ, là nơi này! Tỷ đi nhầm rồi!”

Nói xong thì đột nhiên thấy một người qua đường đang nhìn mình, mặt cô bé đột nhiên đỏ lên, nhanh chóng dùng hai tay che miệng lại.

Người qua đường thiện ý cười nói: “Tiểu cô nương thay răng thật đáng yêu nha!”

Uyển Nhi ngẩn người, ửng hồng trên mặt càng đậm, nhưng không phải là xấu hổ vì lộ ra răng khểnh, mà là xấu hổ vì được khen.

Yến Thu Xuân cũng thấy, vẫy tay với cô bé, mỉm cười nói trêu chọc nói: "Thấy ta nói không? Có phải thật đáng yêu không? Người bình thường sẽ không cười nhạo muội đâu. Nếu thực sự có người cười nhạo muội thì nói với Bình Thịnh ca ca để nó đi đánh người đó."

Uyển Nhi lon ton chạy tới, vui mừng nhào thẳng vào trong n.g.ự.c nàng.

Cô bé đúng là rất sợ bị người khác cười nhạo, nhưng lại không ngờ người khác lại khen mình. Yến Thu Xuân dẫn cô bé đi đến trước cửa tiệm trà sữa, chỉ vào bảng gọi món trên đó hỏi: "Muội uống vị gì? Quán này không nhất thiết phải có đồ uống, lát nữa muội vừa ăn vừa uống cũng được."

Uyển Nhi liếc mắt nhìn dòng chữ trên đó, sau đó rối rắm chọn: "Dâu tây."

Yến Thu Xuân cũng nói: "Vậy ta cũng chọn dâu tây."

Cả hai đều mua trà sữa vị dâu tây, sau đó bảo bọn Thủy Mai cũng chọn vị trà sữa mình thích, rồi mới đi vào trong tiệm.

*

Lần này Yến Thu Xuân đến có vẻ đã hơi muộn, trong tiệm đã có không ít khách, mỗi cái bàn thượng đều có một cái đại đại nồi sắt, nhưng cũng không phải được khảm ở cái bàn, mà là ở trên bàn, nồi cái đáy còn có một cái thiết mâm, bên trong chính là một ít than lò, nhìn không nhiều lắm, nhưng có thể cho cái nồi này tự giữ ấm.

Đã có không ít khách, trên mỗi bàn có một nồi sắt lớn, nhưng nó không được nhúng vào trong bàn mà ở trên mặt bàn là một tấm sắt với bên trong có vài cái bếp than hồng, nhìn cũng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể giữ ấm nồi.

Trong nồi sắt, một nửa nồi được trộn với các nguyên liệu như gà quay, dưa chuột, khoai môn, v.v. Có vẻ như khẩu phần rất lớn.

Thấy bọn họ tới, nhân viên bán hàng lập tức tiến lên chào hỏi, trên mặt nở nụ cười thật tươi, làm cho người xem cảm thấy thoải mái: "Các vị đến hơi đông, có cần xếp bàn lại không? Xếp hai bàn ở cạnh nhau là có thể thưởng thức hai nồi với các hương vị khác nhau."

“Không cần, cứ chia hai bàn.” Yến Thu Xuân lắc đầu, đương nhiên nàng không ra ngoài một mình, phía sau còn có hai nam thị vệ cao to đi cùng, vì vậy nàng, Uyển Nhi một bàn, ba người Thủy Mai một bàn.

“Ngài muốn ăn món gì? Trên tường có tất cả các món ăn, tiểu nhân cũng có thể giới thiệu giúp ngài vài món." Nhân viên cửa hàng chỉ vào bảng tên món ăn treo trên tường, nói: "Tới tiệm chúng ta, ngài nhất định phải gọi món lẩu gà quay này, ngoài ra còn có lẩu vịt. À, bàn của ba vị có thể không cần gọi thêm các món ăn kèm khác, nhưng trong quán có một vài món ăn vặt, nếu không ăn hết có thể gói mang về.”

Yến Thu Xuân vừa nghe, vừa dùng đôi mắt tinh tường cực tốt của đời này nhìn lướt qua một lượt, phát hiện trên đó có trà sữa, kinh ngạc nói: “Quán của các ngươi còn có trà sữa à?”

Nhân viên cửa hàng lắc đầu nói: "Không có, nhưng cách hai cửa hàng có một quán trà sữa, ngài gọi đi, tiểu nhân sẽ đến mua cho các ngài."

Yến Thu Xuân im lặng liếc bảng trà sữa trên bàn, toang rồi, tư duy nàng lại theo quán tính!

Nàng nghĩ thời đại này còn chưa có đồ ăn mang đi, đồ uống ở quán ăn bình thường đều giống nhau ở chỗ vừa quý vừa đắt, không nghĩ tới người ta lại tình nguyện đi chạy chân vặt, nàng kinh ngạc nói: “Đây là dịch vụ từ trước tới nay của cửa hàng của các ngươi sao?"

Nhân viên cửa hàng cười nói: "Sau khi chúng ta chuyển đến đây mới có, là do huấn luyện viên yêu cầu, nhưng tiểu nhân thấy khách hàng có vẻ đều rất thích."

À, vậy thì không có gì lạ, chắc là Tiêu Hoài Khang hoặc thủ hạ Thủy gì đó của hắn nghĩ ra.

Trong lòng Yến Thu Xuân bội phục, nàng đã quên mất điểm này, chủ yếu là vì nàng chưa từng kinh doanh bao giờ, không biết được nhiều lắm.

Nàng dựa theo giới thiệu của nhân viên cửa hàng, gọi lẩu gà, không gọi thêm gì khác, sau đó bảo cho bọn họ làm đồ ăn, quán này đồ ăn tới cực nhanh, giống như đã sớm chuẩn bị tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play