Sau khi Lăng Thanh mang thai, Cố Thu Dạ càng không muốn đến công ty, hận không thể ngày nào cũng ngồi xổm bên cạnh Lăng Thanh như vú em.

"Thu Dạ, anh có thấy, dạo này anh có hơi lo nghĩ không?" Lăng Thanh ăn bữa sáng dinh dưỡng mà Cố Thu Dạ chuẩn bị cho, vừa nhìn chăm chú hắn và hỏi.

"Đâu có đâu bà xã, gần đây anh thấy khá tốt mà." Cố Thu Dạ còn đeo tạp dề, bĩu môi, tỏ ý phản đối.

Hắn đã ở dưới bếp làm đi làm lại cả chục lần món bánh ga-to trứng, lúc thì còn sống nhăn, lúc thì thấy mặn chát.

Hắn nói xong, lại bắt đầu nếm thử món ga-to trứng.

"Vẫn chưa được, có hơi sượng."

Lăng Thanh:...

Nỗi lo âu của Cố Thu Dạ phải nói là đã bắt đầu từ mấy tháng trước.

Mấy tháng trước, vì Lăng Thanh bề bộn nhiều việc, nên thường hay đi sớm về khuya, Cố Thu Dạ đã khuyên nhủ rất nhiều nhưng không có kết quả, chỉ có thể quan tâm chăm sóc cậu càng nhiều hơn trong cuộc sống.

Lăng Thanh bị buồn nôn vào ba tháng đầu, cứ ăn là ọe, ăn cái gì là ọe cái đó.

Nhìn Lăng Thanh ốm yếu, Cố Thu Dạ cũng rất đau lòng.

Vừa mới đầu Lăng Thanh không để ý lắm, cảm thấy chỉ là chán ăn và nôn mửa thôi, mãi cho đến khi bị sụt cân nhanh chóng, đau bụng nằm cuộn tròn trên ghế sofa.

Cố Thu Dạ từ trong bếp đi ra, bị hù cho hết hồn, ném quách cái xẻng cơm, bế Lăng Thanh lao thẳng tới bệnh viện.

Hắn nhìn Lăng Thanh trong ngực, viền mắt đỏ hoe, trong lòng như thắt lại, nếu có thể hắn nguyện mang thai dùm vợ.

Bế vợ vào khám gấp, Cố Thu Dạ ngồi xổm bên ngoài chờ kết quả.

Thấy cô y tá nhỏ đi ngang, lo lắng không yên xông thẳng tới, lôi kéo người ta bắt đầu gào thét.

"Giữ lại người lớn, giữ lại người lớn cho tôi!"

Cô y tá nhỏ bị dọa sợ, sức của Alpha đỉnh cấp này thật mạnh, túm chặt quần áo của cô gái nhỏ, bám víu lấy cánh tay con người ta đau điếng.

Cô y tá nhỏ tái mặt vì sợ hãi, lúc này có cô y tá trưởng đi qua, đập rớt cái tay đang cứng rắn túm lấy cô y tá nhỏ của Cố Thu Dạ.

"Xem phim nhiều quá rồi phải không? Mới bầu có hai tháng mà bắt đẻ à, rồi lấy bình giữ nhiệt đựng hay gì?" Y tá trưởng hung dữ trừng Cố Thu Dạ một cái.

Alpha mới có chút tiền là đã ra vẻ ta đây ghê gớm lắm đấy! Y tá trưởng ngứa mắt nhất là loại người như thế này.

"Vợ anh không sao cả, chỉ là thời kỳ nôn nghén bình thường thôi, bệnh viện không có cái chuyện giữ lại người lớn hay đứa bé, mọi thứ chúng tôi sẽ bắt đầu từ người mang thai trước." Y tá trưởng dìu y tá nhỏ ngồi xuống, phổ cập khoa học cho Cố Thu Dạ.

Cố Thu Dạ vừa mới nãy còn đang phát điên, ngang ngạnh nghe thấy lời của y tá trưởng──

Vợ anh không sao!!

Cố Thu Dạ yên tâm rồi, hắn bắt đầu bám lên khung cửa sổ, chờ vợ.

Khi Lăng Thanh mang thai Cố Tiểu Bảo, căn bản không bị như thế này, ba tháng đầu mang thai không hề nôn nghén, đẻ bằng cách sinh mổ vô cùng suôn sẻ, còn mời cả bảo mẫu riêng chăm sóc, ngoài việc Cố Thu Dạ nhìn vết sẹo trên bụng của Lăng Thanh mà đau lòng tròn một năm, đêm nào đi ngủ cũng phải hôn cho mấy cái, hầu như không gặp vấn đề gì.

Chỉ có thể nói Cố Tiểu Bảo là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngay cả mang thai rồi sinh xong đều không để Lăng Thanh chịu khổ.

Buổi tối về nhà, Cố Thu Dạ đau lòng cứ mãi không chịu buông Lăng Thanh trong ngực ra.

Lăng Thanh cũng bóp bóp mặt Cố Thu Dạ, nghĩ cách an ủi hắn, dỗ hắn.

Nhưng Cố Thu Dạ không nghe, ôm cậu càng chặt hơn, nhất quyết chờ cậu ngủ rồi mới ngủ, Lăng Thanh đành nghe theo hắn.

Chờ đến khi Lăng Thanh ngủ, Cố Thu Dạ lắng nghe nhịp thở đều đặn của Lăng Thanh, đó giống như liều thuốc an thần của hắn, hắn cúi đầu hôn xuống trán Lăng Thanh, hôn rồi lại hôn cái nữa, hôn hoài hôn mãi.

Hắn nhìn Lăng Thanh ngủ không được, hai mắt đỏ lừ.

Trong ánh mắt tràn ngập quyến luyến sâu đậm và nỗi si mê luyến tiếc đối với Lăng Thanh.

Kể từ đó, Lăng Thanh sợ Cố Thu Dạ lo lắng, nên cũng đã xin nghỉ phép một thời gian dài, mỗi ngày Cố Thu Dạ cũng ở bên cậu, bắt đầu làm việc ở nhà.

Cố Tiểu Bảo không biết có chuyện gì, chỉ biết là ngày nào cha nhóc cũng ở bên nhóc, thấy vui quá chừng.

Cố Thu Dạ nhìn Cố Tiểu Bảo vui vẻ hớn hở, mà muốn đập cho thằng ranh con này một trận.

Khi Lăng Thanh bầu được sáu tháng, nỗi lo lắng của Cố Thu Dạ càng thêm trầm trọng.

Cứ một phút chốc mà hắn không thấy Lăng Thanh đâu là bắt đầu lo nhấp nhỏm, thần kinh căng thẳng hốt hoảng.

Trước cửa nhà, bên trong cái túi sinh đẻ, đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu những thứ cần đi đẻ để mang đến bệnh viện cho Lăng Thanh, nhưng ngày nào Cố Thu Dạ cũng không yên tâm, trước khi đi ngủ là phải ra kiểm tra lại mấy lần, dù Lăng Thanh đã nói với hắn rằng, chuẩn bị xong xuôi hết rồi, anh yên tâm đi.

Thậm chí Lăng Thanh đi vệ sinh, Cố Thu Dạ vẫn ôm theo quần áo của cậu đứng bên ngoài ngửi.

Lăng Thanh nghĩ hết cách để an ủi hắn, mỗi ngày đều thả ra lượng pheromone lớn vỗ về chú chó hay lo nghĩ này.

Sau một thời gian dài dùng pheromone an ủi, và xác nhận là vợ vẫn bình yên vô sự, Cố Thu Dạ mới dần dần tốt hơn.

Khi Lăng Thanh bầu được tám tháng, bị phù chân, Cố Thu Dạ nhìn chân bị phù của vợ, lòng lại đau không chịu nỗi.

Hắn muốn chửi cục cưng trong bụng hai câu, thế nhưng cứ nghĩ tới cục cưng là gái cưng, Cố Thu Dạ lại không nỡ, chỉ đành chửi phong long.

Sau đó, hắn học được một chiêu trên mạng, buổi tối ngâm chân vào nước nóng.

Thế là, buổi tối Lăng Thanh bị Cố Thu Dạ ép ngồi trên ghế đẩu để cho hắn "mát xa chân".

Cố Thu Dạ cẩn thận từng li từng tí rửa chân cho Lăng Thanh, lúc bóp chân, nhìn mu bàn chân trắng nõn, còn có những đầu ngón chân tròn mượt mà, Cố Thu Dạ nhìn mà lửa dục ngút trời.

Lăng Thanh rất trắng, chân cậu cũng thế, ngay cả đầu ngón chân và gót chân cũng có màu hồng phấn.

Khi Cố Thu Dạ lau chân cho Lăng Thanh, kiềm không được hôn một cái lên mu bàn chân.

Mu bàn chân trơn mượt mịn màng, nhích lên chút nữa là bắp chân trắng bóc thon gọn...

Nhìn ánh mắt rực lửa đầy dục vọng của con chó nhỏ, tai Lăng Thanh cũng đỏ bừng vì ngượng ngùng, hận không thể cuộn tròn như con tôm luộc.

Cuối cùng, khi Lăng Thanh nhìn chó ngốc biến thái không nhịn được sờ mó chân cậu, nghi thức mát xa chân này kết thúc bằng một cú đá thanh tâm quả dục.

Khi được chín tháng, Lăng Thanh sắp sinh, Cố Thu Dạ dắt Lăng Thanh đi tới đi lui nhiều lần tốt cho việc sinh nở.

Cố Thu Dạ thích dắt Lăng Thanh dạo quanh shop quần áo cho trẻ em. Tuy Cố Thu Dạ đã mua sẵn cả tủ váy nhỏ.

Lúc đó vừa vặn đụng phải chủ tịch Lý thê nô kia.

Trong nhà chủ tịch Lý vui mừng có một cô con gái, chuyện này gã đã sớm rêu rao khắp nơi ai cũng biết.

Chủ tịch Lý ẵm đứa con gái đi ngang qua người Cố Thu Dạ, mặt mày rạng rỡ.

"Ơ, đây chẳng phải là chủ tịch Cố đó sao, cũng tới mua đồ cho con à." Chủ tịch Lý cười tươi đến nỗi lộ cả nếp nhăn.

Cố Thu Dạ phớt lờ gã.

"Ha ha ha, gái cưng của tôi cũng mua đồ ở đây, cũng không biết trong bụng phu nhân của chủ tịch Cố là cục cưng gì nhỉ." Chủ tịch Lý cố ý nhay rõ hai chữ gái cưng.

Cố Thu Dạ: Trong bụng vợ tôi cũng là con gái.

Cố Thu Dạ vờ cười gật đầu: "Chắc chắn là con gái rồi."

"Ô kìa, chủ tịch Cố cũng đừng nói sớm như thế, chưa chắc đâu." Chủ tịch Lý ôm cục cưng nhỏ trong ngực, cố tình đưa qua cho Cố Thu Dạ xem.

Cục cưng nhỏ trắng nõn trắng nà, có đôi mắt to đen như quả nho rất xinh đẹp.

Cố Thu Dạ nhìn mà lòng ghen tỵ, nhưng cái mồm cũng không chịu thua: "Đến lúc đó mời ông tới ăn tiệc đầy tháng của con gái tôi."

"Được thôi, thế chờ tin tốt từ chủ tịch Cố nhé." Chủ tịch Lý cũng không chịu thua kém, tự hào ôm gái cưng về.

Cố Thu Dạ nhìn mà nghiến răng ken két, dìu vợ đi dạo tiếp.

Lăng Thanh không nói một lời, cũng lười lý lẽ với Alpha trẻ con này mà cúi đầu cười: Đúng là ấu trĩ.

Lăng Thanh sinh trước ngày dự tính ba ngày, rất suôn sẻ, bé cưng nặng hơn ba kí, rất khỏe mạnh.

Cố Thu Dạ khóc như chó ở ngoài phòng sinh, nạt nộ đòi vào phụ đỡ đẻ dùm, kết quả vừa vào hét còn ghê hơn cả Lăng Thanh.

Cố Thu Dạ nhìn Lăng Thanh yếu ớt xin thề rằng không cần thêm cục cưng nữa.

Sau khi sinh con, Lăng Thanh nhìn chồng đang khóc, bất lực hỏi: "Con sao rồi anh?"

Cố Thu Dạ không nói nên lời, hắn chỉ lo chăm vợ, quên luôn cả con.

Y tá đeo thẻ cho bé con xong, đưa đi tiêm và giám định giới tính ABO.

Lăng Thanh thúc giục hết ba lần, Cố Thu Dạ mới đi ẵm con của mình.

"Là một bé trai Alpha ạ, rất khỏe mạnh," Y tá đặt cục cưng nhỏ vào ngực Cố Thu Dạ.

Cố Thu Dạ đã làm ba, nên chuyện bế con rất rành.

Nhưng hắn đứng hình rồi.

Con trai...

Alpha nam...

Chó ngốc muốn khóc, muốn quăng thứ này đi, bé cưng trong lòng dường như cảm giác được cảm xúc của ba ba, bắt đầu vùng vẫy khóc oe oe oe.

Cố Thu Dạ ôm cục cưng này, lòng đau như cắt...

Con gái tôi đâu huhuhuh.

Tại sao, tại sao!!

Đến khi ba ba dắt Cố Tiểu Bảo đến viện thăm Lăng Thanh, Cố Tiểu Bảo biết được em mình là em trai thì vui vẻ muốn ôm em.

Nhưng nhóc vẫn còn nhỏ, ôm không nổi, thế là Cố Tiểu Bảo đành phải ở bên cạnh nhìn.

"Em trai ơi, ngoan quá à." Cố Tiểu Bảo nằm bò ở bên giường bệnh lấy tay nhỏ chọc chọc mặt nhỏ của em trai.

Cục cưng nhỏ không có mở mắt, nhưng bé con chép chép miệng, mút lấy tay nhỏ của Cố Tiểu Bảo.

Cố Tiểu Bảo:!!

"Úi úi úi, em trai thấy cưng quá à ba ơi." Cố Tiểu Bảo phấn khích nói với Cố Thu Dạ đang hậm hực kế bên.

Cố Thu Dạ bịt tai lại, không chịu nghe.

Tiệc đầy tháng một tháng sau.

Chủ tịch Lý: Chúc mừng chủ tịch Cố sinh được quý tử, quả là có phúc hahahahahahahâhahah.

Cố Thu Dạ: Phúc này cho ông đấy, ông muốn không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play