Nàng gật đầu, y độc không phân gia, sư phụ nàng là một danh y, tất nhiên nàng cũng không kém cạnh.
“Tại hạ có một người nhà thân thể luôn không tốt, nếu có thời gian muốn mời cô nương hỗ trợ xem giúp.” Trong mắt An Ninh có cảm xúc, nàng thậm chí còn nhìn ra sự mong đợi từ đó.
Xem ra là người rất quan trọng…
Sau đó An Ninh rốt cuộc cũng bằng lòng nói chuyện nhiều hơn với nàng, lúc nói đến chuyện vui cũng sẽ lộ ra một chút ý cười, chỉ là nàng luôn cảm thấy giữa hai lông mày hắn luôn ẩn giấu muộn phiền.
Có một ngày An Hòa nhìn trúng một con tuấn mã, nhất quyết không nghe khuyên, muốn lên đó thuần phục.
Chu Nhan mơ hồ cảm thấy hắn đang tức giận việc hôm trước nàng nói đến đoạn trong thoại bản, nàng nói thiếu hiệp anh tuấn cưỡi ngựa nhìn giống An Ninh chứ không phải hắn, muốn chứng minh bản thân, nhưng hắn quả thực yếu hơn một chút, cũng quá nóng vội, vừa lên ngựa, liền khiến con ngựa nổi đi3n chạy như bay.
An Hòa kêu lên một tiếng, suýt chút nữa bị hất xuống lưng ngựa, chỉ có thể ôm chặt cổ ngựa, bị xóc nảy đến mức choáng váng đầu óc.
“Tiểu thiếu gia đừng nóng vội, chỗ chúng ta hoang vu dã lĩnh thế này cũng không sợ đụng phải người, ngài cứ từ từ huấn luyện.”
“Không a a a a ngươi bảo nó dừng lại!...”
An Hòa chỉ cảm thấy mặt mình sắp sửa mất hết, nhắm chặt mắt không dám nhìn sắc mặt Chu Nhan, chỉ kêu mau dừng lại.
Chủ trại ngựa cũng không còn cách nào với con tuấn mã này, ở bên cạnh xoa xoa tay, giống như con ruồi: “Đây là tự ngài muốn lên đó, chúng ta cũng không có cách nào. Cứ nắm chặt đi, lát nữa đến giờ ăn, nó sẽ tự giác qua đây ăn!”
Thiếu niên có chút buồn bực như An Hòa hiếm khi có lúc bị dọa đến mức kêu la như vậy, ngược lại còn hoạt bát thú vị hơn ngày thường, Chu Nhan vui vẻ, vô ý đưa tay ra đỡ, nắm chặt thứ gì đó cười ngửa nghiêng, đợi đến khi đứng dậy mới phát hiện mình đang đỡ cánh tay An Ninh.
Nàng đột nhiên có chút nóng mặt, cảm thấy bản thân quá tùy tiện, buông tay ra, ngượng ngùng phủi phủi ống tay áo bị nàng nắm nhăn, ngẩng đầu lại nhìn thấy hắn khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, giống như mây trắng trên bầu trời, gió thổi qua liền sẽ tan biến.
Nàng nhịn không được hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
Ánh mắt An Ninh như sương mù trên núi xa: “Bộ dáng cô nương phóng khoáng, khiến người ta cảm thấy thế gian này vẫn đáng để mong đợi.”
Nàng không hiểu sự cô đơn vô tình lộ ra trong mắt hắn, lại cảm thấy trái tim đột nhiên bị siết chặt, vừa chua xót vừa nhói đau.
An Ninh không phải người thường, đây là chuyện Chu Nhan sớm đã biết.
Nhưng khi nàng biết được thân phận thật sự của hai huynh đệ bọn họ, vẫn rất giật mình.
An Ninh vừa đến Lạc thành phồn hoa nhất biên giới, liền bắt đầu điều tra thành thủ, nửa tháng liền xử lý một đám quan viên theo việc riêng mà làm trái pháp luật, tham ô nhận hối lộ, tất cả đều nhốt vào đại lao.
Hắn được phái đến chỉnh đốn Lạc thành, với thân phận Thái tử.
"Giấu diếm đã lâu, xin lỗi." Hắn nói với Chu Nhan.
Chu Nhan kinh ngạc một lúc liền cũng thản nhiên, dù sao vẫn là tự mình dây dưa người ta trước, nào có cái gì mà để ý hay không để ý?
"Vậy ta phải gọi ngươi là Thái tử điện hạ sao?"
An Ninh cười nói: "Hiện tại không ở trong cung, gọi ta là Lý Thời đi."
An Hòa tất nhiên chính là Lý Hòa.
Nhưng tại sao tên giả của Lý Thời lại là An Ninh? Không phải nên gọi là An Thời sao?
Chu Nhan suy nghĩ một hồi không nghĩ ra, cũng lười dây dưa, liền đề nghị cùng nhau dạo chơi Lạc thành.
Không ngờ trong nhà tham quan còn có mấy tên tử sĩ, chặn đường bọn họ ở trong hẻm nhỏ, đánh nhau với ám vệ.
Trong lúc đánh nhau, có người hạ độc Chu Nhan, đợi đến khi dọn dẹp xong tàn cục, cổ tay nàng đã đen xì.
Lý Thời rất sốt ruột, sợ liên lụy đến nàng, đánh xe ngựa đưa nàng đến y quán.
Chu Nhan không sao, ngược lại là hắn sốt ruột đến mức cả người bắt đầu thở dốc, sắc mặt trắng bệch, khiến nàng sợ hết hồn.
Lang trung muốn xem bệnh cho nàng, bị nàng từ chối, bảo xem cho Lý Thời trước, dù sao một đời độc nữ nếu bị chút kỹ xảo trùng độc của người khác hạ gục, vậy thì những năm na coi như là học uổng công.
Lý Thời uống thuốc rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ngồi trên ghế dài nhắm mắt dưỡng thần.
Chu Nhan kỳ quái: "Ngươi không phải là người tập võ sao, sao chạy mấy bước đã mệt như vậy?"
Lý Thời giải thích nói bản thân trời sinh yếu ớt, cho nên mới học võ để cường thân kiện thể, sau đó lại tự giễu: "Là ta đã suy nghĩ nhiều, sợ vì bản thân mà liên lụy đến ngươi. Cô nương chính là cao thủ, còn có loại độc nào là giải không được."
Chu Nhan động lòng: "Có một loại độc ta giải không được."
Hắn rất nể mặt hỏi, độc gì?
"Tương tư độc." Nàng có chút căng thẳng, câu này mang theo mong đợi, là tâm tư vụn vặt của nàng.
Lý Thời không tiếp lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT