“Ta biết.” Ta tùy ý nghịch móng tay, “Đại tướng quân này thật sự là lòng tham không đáy, bản cung đã nhượng bộ để Ngụy Linh vào cung, vậy mà hắn còn đánh chủ ý lên đầu ta, muốn trói chặt ta và Hoàng đệ sao?”

Phái Ngụy Thừa đến lấy lòng ta? Ta ngược lại muốn xem hắn có thể làm ra trò gì.

Nhưng mà…… ta suy nghĩ biểu cảm vừa rồi của Hàn Thủy, cười hì hì hỏi: “Ngươi có phải là đang ghen rồi không?”

Hàn Thủy không nói, ta liền càng thêm hăng hái, nhích đến bên cạnh hắn, tay chống vách xe ngựa, giam cầm hắn trong đó: “Hàn Thủy, bọn họ đều đang đánh chủ ý lên ta.”

Hàn Thủy: “…”

Ta không để ý đến lông mày hơi nhíu lại của hắn, lại gần hắn hơn, ngay cả hơi thở cũng quấn quýt với hắn: “Bọn họ đều muốn có được ta, ngươi… không sốt ruột sao?”

Hàn Thủy quay mặt đi, ôm kiếm trong lòng, ngăn cách ta, bộ dáng không muốn nói thêm gì nữa.

Ta bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi về chỗ của mình.

Nói đến chuyện này, thật sự không cách nào lý giải được, tuy mỗi lần ta trêu chọc Hàn Thủy hắn đều tỏ ra lạnh nhạt, nhưng ánh mắt và cơ thể không cách nào lừa dối. Ta có thể nhìn ra từ đôi đồng tử hơi run rẩy và hai vành tai đỏ bừng của hắn là hắn thật sự động tình, nhưng tại sao hắn chet cũng không muốn nhìn ta thêm một cái? Đúng là khó hiểu thật.

Chẳng lẽ là kích thích chưa đủ sao?

Ta muốn ép hắn một lần.

Thuyền hoa của Ngụy Thừa ở giữa hồ, chúng ta muốn lên đó phải đi thuyền nhỏ trước.

Ta vịn cổ tay Hàn Thủy lên thuyền, cố ý trẹo chân, suýt nữa ngã vào lòng hắn.

Hàn Thủy sớm đã miễn dịch với chiêu trò vụng về này của ta, mặt không cảm xúc ấn ta ngồi xuống ghế nhỏ trên thuyền, quay đầu nhìn hoa đăng trên mặt hồ, hoa đăng đung đưa, ánh nến dìu dịu in vào mắt hắn, lúc ẩn lúc hiện trong đồng tử.

Ta nhìn gương mặt nghiêng trầm tĩnh của hắn, trong lòng đột nhiên có tính toán, ta từ sau lưng hắn, vòng qua vai hắn, lấy khăn tay che mắt hắn.

“Làm gì?” Đột nhiên mất đi thị lực khiến Hàn Thủy vô cùng thiếu cảm giác an toàn, lưng hắn thoáng chốc đã cứng đờ ra.

Ta ghé sát người vào lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Hàn Thủy, ta đếm hoa đăng cho ngươi có được không?”

Hàn Thủy toàn thân cứng đờ.

Khi con người không nhìn thấy, các giác quan khác sẽ bị phóng đại, mùi hương của ta, cánh tay ta, lời thì thầm của ta, nhiệt độ của ta… sẽ bao vây hắn. Ta nhìn mặt trăng vỡ vụn trên mặt hồ và hoa đăng trôi theo dòng nước, nắm tay Hàn Thủy, vẽ một đường ngang trên lòng bàn tay hắn: “Một cái.”

“Hai cái.”

“Ba cái.”



Đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay hắn với vết chai mỏng, cẩn thận phác họa giống như có một tia lửa từ đầu ngón tay truyền đến trái tim, vành tai ta cũng nóng lên.

Đột nhiên có cơn gió nhẹ thổi qua, thổi nhăn cả hồ nước xuân, hoa đăng lảo đảo.

“A, loạn rồi”

Ta còn muốn đếm, nhưng lòng bàn tay nóng bỏng của Hàn Thủy đã nhanh tay bịt miệng ta lại.

Một trận trời đất quay cuồng, ta bị hắn áp dưới thân.

Tuy không nhìn thấy mắt hắn, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang nhìn ta.

Ta không thể nói, chỉ có thể ú ớ hai tiếng, hơi giãy giụa, ra hiệu cho hắn buông ta ra.

Hàn Thủy buông lỏng lực đạo, nhưng vẫn duy trì tư thế chống tay xuống đất, ta dùng khuỷu tay chống người dậy, há miệng cắn khăn tay trên mặt hắn, nhẹ nhàng kéo xuống.

Môi ta lướt qua xương mày hắn, lưu lại một vệt đỏ nhạt.

Trong mắt Hàn Thủy đã tràn đầy mưa gió.

Trăng sáng, thuyền nhỏ, hoa đăng.

Không có bầu không khí nào hoàn hảo hơn.

Đáng tiếc bầu không khí này lại để cho người ta phá vỡ.

Ta đang muốn hôn lên môi Hàn Thủy, đột nhiên thuyền lắc lư, như là đụng phải thứ gì đó, sau đó truyền đến giọng nói vô cùng khó chịu của Ngụy Thừa từ bên ngoài thuyền: “Điện hạ, mời.”

Ta ghi hận Ngụy Thừa trong lòng, vội vàng hôn lên mí mắt Hàn Thủy, liền điều chỉnh lại vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày vén rèm xe lên bờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play