110.

Khi Đường Phiếm nói chuyện với đại sư ta không thể đi theo nên dựa vào lan can bên ngoài ngắm hoa cỏ. Trong lúc buồn chán ta bắt đầu nhớ tới Mẫn Chậm vừa gặp lúc nãy.

Y đang tránh người hay đang tìm người gây rắc rối?

Thoại bản viết Mẫn Chậm sinh ra trong ngõ nhỏ nhưng dung mạo tuyệt trần khác xa người thường. Tuy thuở thiếu thời làm ăn mày nhưng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thường hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ với Đường Phiếm.

Trong đó còn nói mỹ nhân đệ nhất thiên hạ và đại hiệp võ công đệ nhất thiên hạ là trời sinh một cặp.

Nghĩ đến đây ta lại thở dài, nghĩ thầm trong số những người giang hồ ta biết hình như không ai có thể đánh bại được Đường đại hiệp.

Còn ta chỉ là người qua đường làm việc vặt trên núi Thanh Lộc, điểm đặc biệt là trong lòng ta luôn có rất nhiều lời để nói.

Nếu thoại bản viết ta thành vai chính thì chỉ sợ bán không được thôi......

111.

Đường đại hiệp vẫn chưa ra.

Ta đi dạo loanh quanh trong chùa, thấy trước sân có tiểu hòa thượng ngồi nghỉ trên ghế đá lau mồ hôi, bên cạnh đặt hai thùng nước to.

Nhân lúc rảnh rỗi ta hỏi hắn có muốn ta giúp một tay không.

Tiểu hòa thượng khoảng mười tuổi chắp tay cúi người chào ta, có lẽ không tin ta gầy như vậy mà có thể giúp hắn nên từ chối khéo: “Sư phụ dặn ta không được làm văng nửa giọt nước, đa tạ ý tốt của thí chủ, để tiểu tăng tự làm được rồi.”

Nói không được làm văng nửa giọt mà ta thấy hắn làm văng nhiều lắm.

Ta nói: “Nếu bị đổ ta sẽ giúp ngươi xách thêm hai thùng nữa.”

Dù sao bây giờ sức ta rất lớn, xách nước chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Dứt lời ta dễ dàng xách lên hai thùng nước kia hỏi tiểu hòa thượng: “Muốn xách tới đâu?”

112.

Tiểu hòa thượng kia không gọi ta thí chủ mà đi cạnh ta gọi một tiếng đại hiệp làm ta hơi ngại.

Sức mạnh này đều nhờ phúc Đường đại hiệp, có khen thì cũng nên khen hắn.

Thế là ta bảo tiểu hòa thượng: “Ta không phải đại hiệp, người đi chung với ta mới là đại hiệp.”

Tiểu hòa thượng lắc đầu nói: “Nếu đại hiệp không giúp tiểu tăng xách nước thì chắc đến khi mặt trời lặn phía Tây tiểu tăng mới làm xong việc.” Nói xong hắn lại chắp tay niệm A Di Đà Phật rồi hỏi ta có muốn đến Phật đường thắp nhang cầu duyên không.

Ta nói: “Duyên nào cũng cầu được à?”

Tiểu hòa thượng gật đầu: “Hay có người giang hồ tới đây cầu cơ duyên luyện võ...... Nhân duyên cũng có người cầu, linh nghiệm lắm đấy! Vì vậy trong chùa lúc nào cũng nhang khói nghi ngút cả.”

Ta phấn khởi hẳn lên!

Thế mà có thể cầu duyên! Vậy nhất định ta phải đi rồi!

Ta hồ hởi theo sát tiểu hòa thượng đến đại đường thắp nhang rồi quỳ lên nệm bồ đoàn, cũng chẳng biết cái này có thể cầu thay người khác không nữa, tóm lại cứ thử xem sao.

Nghĩ vậy ta liền thành kính nhắm mắt, trong lòng cầu xin Phật Tổ ban cho Mẫn thiếu hiệp nhân duyên tốt nhất thiên hạ để y không phải lang bạt kỳ hồ giữa chốn trần tục nữa.

Mặc dù ta và y gặp nhau không nhiều nhưng thường mơ thấy y, còn nhịn ăn nhịn mặc mua thoại bản và chân dung của y......

A Di Đà Phật A Di Đà Phật, hy vọng Mẫn thiếu hiệp đừng phát hiện ta luôn nhớ đến y, đừng tới đốt hết những thứ ta cất giữ.

Nhắm mắt trầm tư một lát, tiểu hòa thượng cầm ống xăm tới cho ta, nói có thể xem cơ may ta ước nguyện rồi.

Ta nín thở rút một cây.

Thật hồi hộp.

113.

...... Là xăm tốt nhất!

114.

Tiểu hòa thượng nói xăm tốt như vậy nhất định ta sẽ cầu được ước thấy.

Ta nhìn mây trắng lác đác như tơ liễu trên trời, nghĩ thầm nếu Mẫn Chậm làm xong việc trở về thì ta sẽ cho y xem quẻ xăm này.

Trên đó viết một câu ——

“Trời ban lương duyên, vạn sự như ý”

Ta đã nói rồi, thiên hạ lớn như thế nhất định sẽ có người thật lòng đối đãi với y thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play