Trương Phượng Nghi đã nói rất nhiều.

Biểu cảm trên mặt nàng ta, vừa đau khổ, vừa kiên cường.

Ta yên lặng nghe nàng ta nói xong.

Ta hỏi một câu: "Ngươi có nhớ con không?"

"Nhớ, sao có thể không nhớ? Nhưng trước tiên ta phải sống sót, chỉ có sống sót, mới có thể nhìn thấy con lớn lên. Đợi ta tích cóp được nhiều tiền, sau này nói không chừng còn có thể giúp đỡ con."

Sau khi nói chuyện với Trương Phượng Nghi, tiễn nàng ta đi, trong lòng ta đột nhiên nảy sinh một số suy nghĩ.

Phụ thân ta có quyền có thế, ta có rất nhiều tài nguyên, bản thân ta đã trải qua chuyện hòa ly, vậy ta có nên giúp đỡ những nữ nhân khác hay không?

Ta nói suy nghĩ của mình cho cha mẹ biết.

Mẫu thân kinh ngạc nhìn ta, hốc mắt hơi đỏ lên: "Con là con út trong nhà, cho dù con đã xuất giá, ta vẫn luôn coi con như đứa trẻ. Bây giờ, ta thật sự có thể yên tâm rồi, con đã trưởng thành."

Phụ thân trầm ngâm một lúc, nói với ta: "Con hãy nhớ kỹ một câu, có thể giúp, nhưng không thể ép buộc người khác, không thể biến thành lòng tốt giả dối, càng không thể biến thành một công việc kinh doanh để mưu cầu lợi ích cá nhân."

Ta nghiêm túc gật đầu: "Con gái ghi nhớ lời dạy bảo của phụ thân."

Sau khi nhận được sự ủng hộ của cha mẹ, ta bắt đầu hành động.

Trương Phượng Nghi, người đã khiến ta suy nghĩ, đã gia nhập với bọn ta, trong số những người được giúp đỡ cũng dần dần có người gia nhập.

Bọn ta đã giúp đỡ chính thất của các vị quan lớn, cũng giúp đỡ thiếp thất của các thương nhân.

Ta nói cho bọn họ biết, sống sót quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Chúng ta không chỉ phải sống sót, mà còn phải sống một cách có tôn nghiêm.

Hôm nay, phủ Trưởng công chúa mở tiệc.

Vừa đến nơi, ta đã nhận được rất nhiều ánh mắt phức tạp.

Liễu Tịch Nhược lắc lư đi đến trước mặt ta.

Tuy đầu nàng ta đầy trâm vàng khiến ta hoa cả mắt, nhưng không ảnh hưởng đến việc ta nhìn thấy vận khí của nàng ta lại giảm đi rất nhiều.

Nàng ta có lẽ là bởi vì được tham dự trường hợp như vậy, cho nên mới tự mãn thế kia, vênh váo hống hách trước mặt ta, âm dương quái khí nói:

"Bây giờ danh tiếng của Lí nhị nương tử thật là lớn, khuyên người ta hòa ly chứ không khuyên người ta hòa hợp. Không biết có phải là bởi vì bản thân mình đã hòa ly, nên mới không muốn nhìn thấy người khác sống tốt hay không."

"Ngươi nói sai rồi, ta không khuyên hòa, cũng không khuyên ly, đều là do ý của mọi người, tự mình đưa ra quyết định. À, ngươi thì ngoại lệ, ta chúc ngươi và Tề Minh Tiêu đầu bạc răng long, ngàn vạn lần đừng có ngày chia lìa."

Liễu Tịch Nhược cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng chỉ có thể đắc ý được hai ngày này thôi, đợi đến khi phụ thân ngươi bị cách chức bị xử lý, thì ngày tốt của ngươi cũng đến đầu rồi."

Ta cười khẩy "hừ" một tiếng, nhìn nàng ta như đang nhìn kẻ ngốc.

Nàng ta cũng cười nhạo ta, nói: "Nếu nhà ngươi không may bị lục soát, ta có thể rộng lượng một chút, mua ngươi về làm nha hoàn rửa chân, ban cho ngươi một miếng cơm ăn."

Ta gật đầu nói: "Quả thật là rộng lượng, nếu ngươi lưu lạc đầu đường xó chợ, ta sẽ không thèm nhìn ngươi một cái, nửa cái bánh bao cũng không thí cho."

Chúng ta lời qua tiếng lại, mãi đến khi có người đến bắt chuyện, mới kết thúc màn đối đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play