Các quan trong điện đều nhìn Lưu Ngọc, còn ta thì nhìn vào mặt Hạ Lệnh Chi và Bảo Định hầu.
Hạ Lệnh Chi cụp mắt xuống, ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng cong lên của hắn nở nụ cười đắc ý.
Hắn vẫn như lời ta nói, có chuyện gì đều thể hiện ra mặt, chẳng tiến bộ gì cả.
Bảo Định hầu thì già dặn hơn nhiều, khoanh tay đứng một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như thể chuyện này không liên quan gì đến ông.
"Ninh chưởng sự." Thái công công đi vòng từ phía trước đến, nói bên tai ta: "Thánh thượng nói có đã có ngài ấy, xin người không cần lo lắng."
Ta gật đầu.
Bên ngoài, Lưu Ngọc đã tiếp tục nói, hắn bắt đầu kể từ khi ta tự nguyện rời khỏi phủ Bảo Định hầu.
Nói đến thân thế của ta, hắn lại bảo là vô tình biết được.
Hắn nói, mười chín năm trước, ở Xuân Hồng lâu phố Đông có một kỹ nữ tên là Diệu Liên.
Diệu Liên bị khách làng chơi lừa gạt, có thai nhưng lại không thể nuôi dưỡng, vì vậy nàng ta định bỏ đứa bé.
Vừa khéo, Ninh nhị phu nhân muốn con gái nên đã đưa đứa bé gái đi.
Đứa bé gái đó chính là ta.
Chuyện này đã gây ra sóng gió ngập trời.
Ta mới biết, mấy năm nay ta ở hậu cung có bao nhiêu đôi mắt đang theo dõi ta.
Sau khi tan triều, ta ngồi bên ngoài ao sen cho cá ăn, thánh thượng ngồi xuống sau ta.
Hắn cẩn thận hỏi ta: "Thân thế của ngươi, trẫm đã kiểm tra rồi, ngươi đừng để trong lòng, có phải hay không đối với trẫm mà nói đều không thành vấn đề."
"Vi thần biết, không hề lo lắng."
Ta đỡ hắn ngồi xuống, đưa cho hắn một nắm thức ăn cho cá: "Vi thần rất vui, đang lo không có mồi câu thì có người chu đáo tặng đến."