4.

Vụ việc này khiến tôi và Triệu Oánh coi như hoàn toàn bất hòa.

Chỉ trong buổi chiều nay.

Cô ta đã đập phá đồ đạc trong phòng ký túc xá hàng chục lần.

Mỗi lần phát ra tiếng động.

Trên bàn của cô ta lại xuất hiện một món đồ xa xỉ.

Nhưng các bạn cùng phòng không hề nhìn cô ta một cái, tất cả đều vây quanh giường của tôi tò mò hỏi han.

"Vô Song, nhà cậu có mỏ ngọc à?"

"Cả hộp này đều là ngọc phỉ thúy sao?"

Câu hỏi này thu hút sự chú ý của Triệu Oánh.

Tôi đặt chiếc hộp gỗ cạnh gối.

Dặn dò: "Chẳng có gì đâu, nhớ kỹ, đây không phải thứ các cậu có thể chạm vào."

Triệu Oánh cười khẩy.

"Mới khai giảng mà đã tỏ ra mình là đại gia rồi sao?"

"Sao? Sợ người ta phát hiện bên trong chỉ toàn là quần áo rách à?"

Tôi không để ý đến cô ta.

Cô ta càng chắc chắn với suy đoán của mình, giọng đầy mỉa mai: "Ôi, có vẻ mình đoán đúng rồi."

"Cậu sẽ không dùng hết tiền sinh hoạt bốn năm để mua mấy viên đá vỡ đó đâu hả? Haha."

"Cẩn thận đừng để mình c.h.ế.t đói đấy."

Thái độ kiêu ngạo của Triệu Oánh khiến hai bạn cùng phòng ngượng ngùng nhìn tôi rồi lại nhìn cô ta.

Trong chốc lát, phòng ký túc xá im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cho đến khi họ nhìn thấy tấm ảnh có chữ ký của một ngôi sao nổi tiếng trên bàn của Triệu Oánh.

Hai người họ hét lên như gà bị chọc.

"Oánh Oánh! Cậu lấy được chữ ký của Thẩm Hoài Xuyên thế nào vậy?"

"Không phải anh ấy rất ít khi ký tên cho người khác sao?"

"Aaa Oánh Oánh, cậu là thần linh của mình, trong đời mình cuối cùng cũng có thể nhìn thấy chữ ký của anh ấy rồi. Aaaa."

Hai bạn cùng phòng lại quay quanh Triệu Oánh, cảm giác được tôn sùng như sao sáng giữa trời đã thỏa mãn tâm lý hơn thua của cô ta.

Cô ta đắc ý nhướng mày về phía tôi.

Lấy điện thoại ra, hỏi: "Các cậu có biết “Que Cay Hoa Hồng” không?"

Hai bạn cùng phòng gật đầu như giã tỏi: "Biết chứ, đó là fan trung thành số một của Thẩm Hoài Xuyên."

Triệu Oánh cười, bật mí: "Đó chính là mình."

Cô ta lại lấy ra một xấp ảnh có chữ ký: "Nhưng gần đây mình không còn hâm mộ anh ấy nữa, các cậu thích thì mình tặng cho."

"Aaa."

Hai bạn cùng phòng lại hét lên một trận.

Hình ảnh của Triệu Oánh bỗng chốc trở nên vô cùng cao quý.

"Tại sao cậu lại không hâm mộ nữa?" Một bạn cùng phòng vừa vuốt ve tấm ảnh như báu vật vừa hỏi.

"Bởi vì anh ấy đã c.h.ế.t rồi." Tôi lạnh lùng trả lời.

5.

Hóa ra luồng khí đen trên chiếc vali của Triệu Oánh đều xuất phát từ những tấm ảnh có chữ ký này.

Khí đen theo từng chữ ký không ngừng tuôn ra ngoài, nhanh chóng lan tỏa và bám vào mọi ngóc ngách, càng ngày càng lớn.

Tôi giật lấy những tấm ảnh từ tay họ và đưa lại cho Triệu Oánh.

"Những thứ không sạch sẽ như này, tôi khuyên cậu đừng cho người khác."

Mặt Triệu Oánh lập tức xị xuống.

Hai bạn cùng phòng trước đó đứng gần phía tôi, giờ đều đứng sau Triệu Oánh.

Cả hai giận dữ quát: "Lạc Vô Song, cậu có ý gì đấy? Cậu là anti-fan phải không?! Chưa thấy ai độc miệng như cậu."

"Đúng thế, tôi thấy cậu chắc là đang ghen tị với việc Oánh Oánh quen biết Thẩm Hoài Xuyên, thật là quê mùa."

Nói xong, hai người lại lấy lại những tấm ảnh trong tay Triệu Oánh, tán tụng: "Oánh Oánh, chúng ta không cần để ý đến cô ta, tớ rất thích tấm lòng này của cậu."

"Đúng vậy, đúng vậy, Thẩm Hoài Xuyên có thể sống đến trăm tuổi, cái loại thích nguyền rủa người khác như cậu ta đáng bị đày xuống địa ngục."

Miệng tôi định cãi lại nhưng rồi cũng im bặt.

Làm người tốt có ích gì.

Trên đời này, người tốt luôn bị đối xử tệ nhất.

Tôi nhìn luồng khí đen trên những tấm ảnh quấn c.h.ặ.t t.a.y họ.

Tâm trạng bỗng dưng tốt hẳn lên.

"Ồ, đúng rồi, tôi là thứ quê mùa, còn các cậu là những con tốt thế mạng."

6.

Tên Thẩm Hoài Xuyên xuất hiện trên sổ sinh tử từ ba giờ trước.

Nguyên nhân tử vong: Bị dọa sợ quá độ, dẫn đến bệnh tim đột ngột tái phát.

Nhưng công ty quản lý của anh ấy dường như đã phong tỏa rất kỹ thông tin về cái c.h.ế.t của anh ấy.

Đến mức hai fan cuồng nhiệt này vẫn còn đang cầu nguyện anh ấy sống đến trăm tuổi.

Tôi cầm sổ sinh tử, thong thả dạo quanh trường.

Hắc Vô Thường theo sau tôi, mồ hôi đầm đìa vì lo lắng.

"Tiểu tổ tông, cô mau đưa Thẩm Hoài Xuyên xuống địa phủ đi, anh ấy bị fan cuồng dọa chết, oán khí quá nặng, không xử lý tốt sẽ thành lệ quỷ đó!"

Tôi lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt.

Fan cuồng?

Bị dọa chết?

Tôi nhướn mày: "Triệu Oánh dọa c.h.ế.t anh ta à?"

Hắc Vô Thường gật đầu lia lịa, nói: "Triệu Oánh lén vào khách sạn nơi Thẩm Hoài Xuyên ở, còn sống cùng anh ấy một tuần. Khi Thẩm Hoài Xuyên phát hiện ra cô ta, cô ta đang ăn kẹo cao su mà Thẩm Hoài Xuyên đã nhai và vứt đi trong thùng rác, điều này làm Thẩm Hoài Xuyên sợ đến phát bệnh, cuối cùng cứu chữa không kịp mà chết."

Trong lòng tôi giật mình.

Tôi lập tức chạy về ký túc xá.

Người c.h.ế.t là chuyện bình thường, nhưng kiểu c.h.ế.t như Thẩm Hoài Xuyên thường mang oán khí nặng nhất.

Hóa thành lệ quỷ cũng khó đối phó hơn.

Tôi không thể tự chuốc lấy rắc rối được.

Cũng không thể để những hồn ma trong phạm vi quản lý của mình hại người được.

Hơn nữa, những người bị lệ quỷ nhắm đến, không chỉ đơn giản là mất mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play