"Trời ơi!" Ta nhìn Mặc Xuyên với vẻ kinh ngạc.

"Ngươi là Mặc Xuyên, nàng ta là Vương Bảo Xuyến, đều là 'xuyên', hai ngươi đích thị là người thân!" Đều là kẻ mù quáng vì tình yêu

Mặc Xuyên: “...”

Nghĩ như vậy, tất cả mọi chuyện đều trở nên hợp lý.

Năm đó, ta ung dung tự tại, chẳng xem ai là đối thủ.

Giờ đây, ta trêu ghẹo nam nhân ở khắp nơi, tự chuốc lấy rắc rối, lại trêu phải kẻ mù quáng vì tình.

Với tinh thần tán tỉnh không chịu trách nhiệm, ta làm bộ như rất lo lắng cho hắn.

"Tình yêu mù quáng thì không có kết cục tốt đâu!"

"Ngài nên xem đi xem lại! Khắc sâu cảnh Vương Bảo Xuyến đào rau dại vào trong tiềm thức của ngài thì tốt hơn!"

Ta hận không thể túm lấy tai hắn, dặn dò như một bà mẹ già.

Không ngờ hắn lại nhìn ta với vẻ thích thú.

"Nhưng ngươi đâu phải là Tiết Bình Quý*, sao có thể phụ bạc bản tọa?"

*Tiết Bình Quý: tên của một nhân vật trong một câu chuyện dân gian nổi tiếng của Trung Quốc, người này là một tướng quân, và câu chuyện tình yêu của anh với Vương Bảo Xuyến là một phần quan trọng trong văn hóa dân gian Trung Quốc.

Ta:?

Tình yêu mù quáng này không thể cứu vãn rồi, đành chôn thôi.

Mặc Xuyên đối đãi với ta rất tốt, sắp xếp cho ta ở trong cung điện rộng rãi nhất, còn nói chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn.

Ta không biết hắn thích ta ở điểm nào, nói về tài năng, ta văn không thông võ không giỏi. Nói về nhan sắc, ta cũng không sánh bằng Hằng Nga của Thiên Giới. Điểm đặc biệt duy nhất của ta là chỉ cần mở miệng, ngay cả Yêu Hoàng cũng phải tự thẹn không bằng.

Chẳng lẽ... hắn thích ta vì ta nói năng lưu loát, khiến hắn tim đập thình thịch sao?

... Khẩu vị mặn thế sao?

Là nữ nhi thời đại mới của thế kỷ 21, ta sao có thể chấp nhận mấy cái chuyện ép hôn cổ hủ nàyyy?

Chờ đấy, ta sẽ gọi người ngay.

Ta cá năm gói mì cay, chỉ cần Yêu Hoàng tới, tên tiểu tử này chắc chắn không yên.

Yêu Hoàng cũng rất nhanh trả lời thư ta. Nhưng đời người vô thường, khi ta mở thư ra xem, suýt nữa thì hai mắt tối sầm.

"Thật không?! Ma Tôn muốn cưới ngươi? Vậy sau này chẳng phải ta sẽ là đại cữu tử* của Ma Tôn sao?"

*Đại cữu tử: anh vợ của Ma Tôn.

...

Ta thật sự bái phục lão hồ ly Yêu Hoàng này rồi.

Ông ấy chẳng hề quan tâm đến ta, chỉ lo làm sao để trở thành đại cữu tử của Ma Tôn.

Có câu nói sao nhỉ?

Đàn ông mà đáng tin thì con lợn cũng biết leo cây.

Thôi được, người không cứu ta thì ta tự cứu mình.

Ta đặc biệt tìm người dò la hành tung của Mặc Xuyên, chọn đúng ngày hắn không có trong Ma Cung để tìm đường trốn ra ngoài.

Không ngờ, bất kể hắn ở đâu, khi ta vừa bước chân ra ngoài, hắn liền bắt ta quay lại.

Ta đột nhiên cảm thấy câu "dù nàng có chạy đến chân trời, ta cũng sẽ đuổi theo tóm lấy nàng, nàng có cánh cũng khó thoát" chẳng buồn cười chút nào.

Ta vừa có đôi chân vừa có đôi cánh phượng hoàng, vậy mà vẫn không thoát ra được cổng Ma Cung.

Mặc Xuyên cảnh cáo ta: "Nếu nàng lại chạy trốn nữa, ta sẽ đánh gãy chân nàng."

Ta thuộc loại cứng đầu, dù ch/3t cũng không chịu thua.

"Chạy? Ta chạy hồi nào? Ta chỉ nghĩ... Ma Giới rộng lớn, ta muốn đi xem thử."

Nói đến cuối, giọng ta càng lúc càng nhỏ.

Mặc Xuyên nhìn ta với vẻ mặt “nàng nói thế bản thân nàng cũng tin được sao?”

Ta giơ ba ngón tay lên trời: "Ta thề."

Hắn một tay kéo ta đi, đưa ta đi thăm thú những nơi có phong cảnh đẹp ở Ma Giới.

Ấn tượng mặc định trong đầu mọi người, yêu và ma là cùng một nhà, nên Ma Giới và Yêu Giới rất giống nhau.

Đến đây, ta mới phát hiện hoàn toàn không phải vậy!

Các tiểu ca ca ở đây soái quá, ai cũng trông như người mẫu nam, bộ y phục đen càng làm họ thêm phần oai vệ.

Ở Yêu Giới làm sao mà thấy được cảnh này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play