Hạ Chấn Khương sau khi nhấp một ngụm trà rồi quay sang Âu Hân.
- Con bị thương sao không ở nhà mà nghỉ ngơi, qua đây làm gì?
- Cũng không phải bị thương nặng gì, hơn nữa lâu rồi còn không về thăm nhà, thăm chú và dì nên con qua.
Âu Hân biết Hạ lão gia có ý hỏi thăm, lo lắng nên nhẹ nhàng mỉm cười trả lời.
- Đây đâu phải nhà của chị mà phiền chị phải nhớ.
Câu nói đầy ý vị mỉa mai từ nhị tiểu thư Hạ gia – Hạ Sương Sương. Âu Hân chẳng tỏ ra tức giận gì chỉ quay ra nhìn cười dịu dàng rồi nói.
- Chị ở đây từ lúc em còn chưa nhận thức được gì. Lúc đó em cũng chỉ mới 1 tuổi, tính đến giờ chị gắn bó với ngôi nhà cũng 16 năm rồi. Nếu em nói không phải nhà, vậy thì là cái gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT