Mặt trời đã lên cao, từng tia nắng ấm áp xuyên thẳng vào trong phòng chiếu lên gương mặt của Âu Hân. Âu Hân nhíu nhíu mày vì ánh sáng mặt trời, tuy vậy cô vẫn không mở mắt. Tay trái theo phản xạ hàng ngày của cô khi thức dậy đưa lên dụi mắt thì..…
- AAAAAAA…
Tiếng hét của cô vang lên đánh thức anh dậy. Anh hốt hoảng từ sofa trong góc phòng bệnh chạy tới cạnh cô. Thấy cô gái của mình đang nhăn mặt vì đau, ở khóe mắt cô thấy giọt nước mắt đang chảy xuống.
- Hân Hân.
Giọng anh vang lên nhẹ nhàng như kiểu chỉ cần anh ko dịu dàng một chút cô gái nhỏ này sẽ sợ mà khóc to hơn. Nghe được tiếng gọi, cô chớp chớp đôi mắt dù đau nhưng vẫn ngái ngủ của mình ra nhìn. Cô thấy gương mặt hay lạnh lùng như tảng băng của anh đang nhìn mình rất dịu dàng. Cô nhìn hoa mắt rồi sao? Hay là anh thật? Cô chưa chết sao? " À mà cũng đúng, đạn có đi vào tim hay não đâu mà chết được ". Cô tự cười chính bản thân mình. Có ai như cô không? Rõ có viên đạn vào bả vai thôi đâu có nghiêm trọng mà cô lại nghĩ chắc mình không sống nổi.
Kì Hạo đưa tay lên quẹt mạnh nước mắt ở khóe mắt cô đi khiến cô kêu " Au " một tiếng.
- Đồng Âu Hân nếu em dám khóc thêm một lần nào nữa, tôi nhất định sẽ moi mắt em ra.
Cô nằm bất động đưa đôi mắt trợn tròn của mình nhìn anh. " Anh..... anh là nói thật hay trêu cô vậy? Moi mắt rồi cô biết sống làm sao? Anh có thật là Đại thiếu soái không vậy? Có Thiếu soái nào đi moi mắt con dân lương thiện như anh không? ". Nói đến từ " lương thiện ", Âu Hân cười mà như không. " Cô là con dân lương thiện đấy, mặc dù cô là con gái trùm mafia thì cô cũng là một đứa trẻ ngây thơ, lương thiện thôi. Mọi người khỏi bàn cãi vấn đề này ".
Thấy Âu Hân như vậy, Vương Kì Hạo mở miệng hỏi một câu:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play