Vì một câu nói của Vương Sa Nhi mà ai cũng cười vui vẻ. Sau đó mọi người mới đi đến bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện. Vương Thiên Nguyên đã đi đến Đức du học, thuận tiện ở bên đó chăm sóc Vương Hạo Anh. Vương Hạo Anh không phải con ruột của Vương phu nhân, điều này Âu Hân đã nghe Vương Kì Hạo kể rồi. Cô lúc này lại càng khâm phục bà, Vương Hạo Anh đã biến thành như vậy, bà vẫn không vứt bỏ, ngược lại vẫn quan tâm chăm sóc.
Ăn uống xong xuôi, mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện còn Vương Kì Hạo đưa Âu Hân lên phòng nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay đi ra ngoài, tuy nói là đi dạo giãn gân cốt, rất thoải mái, nhưng cũng rất mệt.
Âu Hân tắm xong đi ra nằm lên giường mệt không muốn nhấc người dậy, mắt mở to nhìn trần nhà. Vương Kì Hạo đi tắm ra, cong môi cười nhìn Âu Hân, bước nhẹ lại giường ngồi xuống bên cạnh cô, tay nhẹ nhàng đưa ra nắm bóp hai chân cho cô.
Âu Hân tuy mở mắt nhưng đầu óc lại mơ màng, hồn đang ở trên mây, bị hành động của Vương kỳ Hạo dọa cho giật mình, theo bản năng suýt chút nữa thì đã giơ chân đá Vương Kì Hạo. Âu Hân nhìn anh thở mở hơi dài, giọng trách mắng.
- Anh dọa em giật mình.
Vương Kì Hạo biết mình sai, nhẹ nhàng bóp chân cho cô.
- Anh xin lỗi. Là anh dọa em giật mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play