Âu Hân vẫn thân trang phục sườn xám màu trắng thêu hoa mai, tao nhã lại quý phái. Bên cạnh có còn có một quý phu nhân, tuổi đã qua tứ tuần một chút rồi, nhưng nhan sắc vẫn như phụ nữ ngoài ba mươi, thân mặc sườn xám màu nâu, nhưng nhìn không hề già dặn, ngược lại lại còn tôn lên làn da trắng do được chăm sóc tốt của bà. Nụ cười của bà tự nhiên lại tươi tắn, có thể do bà đang rất vui cho nên càng thấy nét mặt tự nhiên rạng rỡ của bà, mỗi một bước chân hay cái nhấc tay, đều rất trang nhã lại cao quý thanh lịch.
Hai người phụ nữ như vậy đứng cạnh nhau, một người trẻ tuổi mỉm cười tao nhã, lịch sự, một người không nhìn ra tuổi đã qua tứ tuần, khí chất cao quý, đi cạnh nhau thu hút vô cùng nhiều ánh mắt và thán phục.
Quả nhiên những người phụ nữ của Vương gia không thể xem thường. Tiểu thư của Vương gia Vương Sa Nhi cũng đẹp một cách thanh thuần, tinh khiết. Những cảnh vệ cùng các anh lính mới xung quanh mỗi lần đi qua đều sẽ quay đầu lại nhìn cùng thán phục, mắt cơ hồ nhìn muốn lòi con ngươi ra.
- Hân Hân, hay con cứ qua phòng A Hạo trước, mẹ qua phòng cha con, mang thức ăn cho ông ấy. Sáng nay ông ấy ra ngoài sớm, giờ cũng đã muộn rồi, mẹ tính mang thức ăn qua.
Âu Hân mỉm cười dịu dàng, gật đầu. Vương phu nhân thật thấu hiểu, trước khi đi còn chớp mắt với con dâu hai cái.
Vừa mới mở cửa, liếc mắt nhìn người bên trong đang nằm quay lưng lại phía cô ở trên giường, trong phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Mùi này Âu Hân không thích, cô hơi nhăn mặt, nhưng cũng không né tránh, đem cửa phòng đóng lại. Vừa mới quay đầu, người nằm trên giường không quay mặt lại, lại buông lời không chút lưu tình.
- Ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT