Âu Hân đưa tay đến ổ khóa, làm điệu ngắm nghía trước sau muốn mở, nhưng ổ khóa là loại khóa bà chìa, Âu Hân hơi lo lắng quay lại nhìn Kỉ Ái Hà.
Kỉ Ái Hà đi đến gạt tay Âu Hân ra, giận dữ đỏ mặt mà quát lên.
- Không phải chuyện của cô.
Đương nhiên chuyện mất mặt như thế này Kỉ Ái Hà sao dám để lộ cho người mình ghét biết. Nói ra còn không sợ người ta trực tiếp công khai cười vào mặt cho sao. Âu Hân mím môi, ánh mắt buồn rầu lùi lại sau vài bước.
Hạ Sương Sương nghe thấy giọng mẹ mình, không quan tâm Âu Hân đang ở đây, khóc lóc nói mẹ ơi cứu con. Là trong phòng củi có chuột và gián. Âu Hân không cần nhìn cũng biết, lúc trước nơi này cô từng bị Kỉ Ái Hà nhốt rồi, còn lạ lẫm gì nữa. Lúc đó cô mới mười mấy tuổi, nhìn thấy mấy sinh vật nhỏ bé như vậy, sợ muốn ngất luôn tại chỗ. Nhưng lại luôn tự nhủ với bản thân, tình thế không cho phép cô bị yếu thế, nếu cô cũng giống như Hạ Sương Sương bây giờ, khóc lóc kêu la, vậy chẳng phải càng tạo thêm tiếng cười cho kẻ khác sao?
Bây giờ tình thế đã thay đổi, người ở sau cánh cửa đã không phải là cô, kẻ đứng cười ở ngoài cũng chẳng phải là họ nữa, thời thế đã đảo lộn mất rồi.
Nhưng hiện tại Âu Hân cũng không có cong môi cười, quan sát kĩ lắm mới thấy được ý cười sâu trong mắt cô, gương mặt cô lại trái ngược với nụ cười nơi đáy mắt, nó đang buồn rầu và lo lắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT