“Một người có thể yêu một người khác đến mức ấy ư?”.
Cơ thể sau lưng ngày càng nóng, nóng tới mức không bình thường. Rừng cây trước mắt dường như vô cùng vô tận, tiếng chim hót lanh lảnh cũng dần khiến Nemo buồn bực và bất an. Nemo hít một hơi thật sâu giữa những bước chân đầy máy móc.
Không phải cậu chưa thử nghĩ cách. Thậm chí cậu còn từng cầu cứu con vẹt xám. Nhưng con chim đáng ghét ấy chẳng có tác dụng gì mà chỉ toàn phát ra những thứ tạp âm điếc tai, như thể câu “Ác ma có pháp thuật trị liệu không” là lời sỉ nhục ghê gớm lắm vậy.
Chuyện may duy nhất là không gặp phải thú dữ, Nemo ép mình lên dây cót tinh thần, bước tiếp.
“Ôi”. Con vẹt xám chợt gào to. “Vận may của hai đứa mi tới rồi kìa”.
Nemo vô thức nhìn xung quanh, không có gì đặc biệt – mãi đến khi tiếng chó sủa vọng tới. Cậu vội vã cõng Oliver núp sau một thân cây, nín thở. Tiếng động ngày càng tiến lại gần, bánh xe ngựa bằng gỗ nghiến nát cành cây khô, trong thùng xe có tiếng cười nói mơ hồ. Nghe không giống lính, mà giống một đội buôn.
Cậu hơi thò đầu ra, hai chiếc xe ngựa cách khá gần đang đi về phía họ. Trông qua thì có vẻ đây là một đội buôn loại nhỏ ít người, quần áo của người đánh xe cũng là kiểu dáng của Garland.
Nemo không biết câu chuyện của họ đã bị truyền khỏi thị trấn Chỉ Đường hay chưa, nhưng giờ cậu chẳng còn lựa chọn nào khác. Nếu còn cẩn thận nữa, dù Oliver có không chết vì sói săn thì anh cũng sẽ ốm chết trên lưng cậu mà thôi.
“Cứu với!”. Cậu đuổi theo đội buôn, dùng hết sức bình sinh mà gào thật to. “Xin hãy giúp tôi…!”.
Đám chó dò đường họ nuôi phát hiện ra Nemo trước, chúng nghiêm chỉnh dừng bước, thi nhau sủa về phía cậu. Xe ngựa chầm chậm giảm tốc, có hai người nhảy xuống. Nemo cõng Oliver lảo đảo chạy tới, trái tim đập như điên, như thể chỉ cần hơi mất tập trung là nó sẽ vọt lên tới cuống họng.
Cậu há miệng mấy lần mới phát ra nổi âm thanh.
“Chúng tôi bị dã thú tấn công”. Cậu nói vừa nhanh vừa gấp, không dám nhìn mặt họ. “Bạn tôi bị thương nặng lắm, các người… các người có thuốc trị thương không? Tôi có thể trao đổi”.
“Để tôi xem nào”. Người đàn ông có chòm râu dê trông khá nhã nhặn lên tiếng, quan sát Nemo một lượt từ đầu xuống chân. “Buông bạn cậu ra đi”.
Nemo nhẹ nhàng thả Oliver xuống, mặt anh đã đỏ bừng vì cơn sốt, hơi thở dồn dập đau đớn, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Lớp vải quấn quanh chân trái anh ướt đẫm vì máu và nước mủ.
“Phiền rồi đây”. Người đàn ông vuốt chòm râu dê, nâng mắt. “Đúng là bọn tôi có thuốc cho trường hợp thế này, nhưng quả thật không rẻ đâu. Quý ngài muốn dùng gì trao đổi?”.
Nemo dứt khoát xé túi – một mặt dây chuyền vàng được khâu kĩ vào giữa hai lớp vải, có vẻ nặng trình trịch, hoa văn tinh xảo và rất lạ. Chỉ tiếc chẳng rõ vì sao mà toàn bộ bề mặt của nó loang lổ đầy vết xước.
“Thứ này bằng vàng”. Cậu hơi do dự, mở mặt dây chuyền, lấy bức tranh nhỏ bên trong ra. “Ngài thử nhìn xem?”.
Thương nhân có chòm râu dê cầm nó trong tay, nhìn thật kĩ.
“Lấy cho họ một hũ thuốc đi Ann”. Hắn nói với người phụ nữ bên cạnh. “Thêm một bọc quần áo cũ nữa”.
Người phụ nữ ấy nhíu mày rồi móc một bình thuốc màu nâu nhạt ra khỏi túi. Chị ăn vận như một người lính, mái tóc nâu ngắn già dặn, dáng vóc cao gầy, khí chất anh thư cháy hừng hực. Vết sẹo xấu xí nơi mày phải vô cùng nổi bật, nhưng dường như mắt chị chẳng hề bị thương – đôi con ngươi màu hổ phách sáng long lanh, đầy vẻ trêu tức.
“Tự mà lấy quần áo đi, đừng có ra lệnh cho tôi”. Chị nhếch môi với tên có chòm râu dê, để lộ hàm răng đẹp đẽ. “Muốn hai thằng nhóc này mặc đồ con gái à?”.
Người đàn ông có chòm râu dê vừa cười vừa lắc đầu một cái, quay lại xe ngựa.
“Quấn cái gì đây”. Ann cầm thuốc ghé sát vào, Nemo ngửi thấy mùi xạ hương thoang thoảng. “Mở ra đi”.
Nemo cẩn thận cởi lớp vải băng, nhưng máu và mủ đã khiến nó dính chặt vào vết thương, chỉ cần hơi mạnh tay là đã tạo nên những tiếng xoẹt rợn người. Cậu xé rất chậm, tay run run.
Nữ chiến binh lắc đầu một cái, quyết đoán đẩy cậu ra. Chị nhanh nhẹn lột lớp vải đầy máu, gỡ một bình kim loại treo bên hông xuống rót thẳng vào vết thương.
Trong chốc lát, mùi rượu nồng tỏa khắp không gian.
Oliver cau mày nhưng vẫn chưa tỉnh. Ann lại lấy ra một thanh dao găm sắc, xử lí phần thịt thối đen nhanh gọn như gọt pho mát. Sau đó chị cầm một chiếc khăn tay sạch tỉ mỉ lau đi chất bẩn và máu đông còn sót lại.
Đến khi chị đã bôi thuốc và thay băng xong, thời gian chỉ mới trôi qua chưa đầy năm phút đồng hồ.
“Thực ra khâu một tí thì sẽ khỏi nhanh hơn”. Chị lầm bầm rồi liếc nhìn Nemo. “Nhưng thế này cũng không kém mấy… Đừng lo, nhóc ạ, bạn cậu không chết được đâu. Chỗ còn lại thì pha vào nước rồi cho cậu ta uống, chia làm ba lần là đủ”. Chị lắc lắc bình thuốc.
“Cảm ơn chị”. Nemo nhận lấy nó, trịnh trọng nói.
“Tiền trao cháo múc thôi”. Ann nhìn khuôn mặt đầy vết máu của cậu. “Hai cậu sao thế, sao vào rừng mà chẳng mang gì? Đừng bảo đến túi đựng nước cũng không cầm theo đấy nhé”.
Nemo ngượng ngùng dời mắt.
“Ầy, cầm đi, còn đủ cho một ngày”. Chị lấy ra một chiếc túi da trâu, phía trên có thêu một pháp trận giữ nước thô sần. “Nơi này cách Noe của Garland không xa, ta đề nghị hai cậu tắm rửa đi rồi hẵng vào thành… Đừng có nhìn ta như thế, mấy thứ linh tinh này không đắt đâu. Mặt dây chuyền ban nãy rất tốt, giá trị của nó xứng đáng chừng này”.
“Hai bộ quần áo”. Chẳng biết người đàn ông có chòm râu dê đã rời khỏi xe ngựa lúc nào, hắn đặt một cái bọc phẳng lì vào tay Nemo. “Có muốn đi cùng chúng tôi không? Cõng người bệnh chắc mệt lắm nhỉ”.
Môi Nemo giần giật: “… Không cần đâu, cảm ơn ngài”. Cậu nói rồi cẩn thận cất bình thuốc vào trong túi, lại treo túi ra trước ngực. Nemo hơi cúi mình chào hai người kia, xốc Oliver vẫn còn mê man lên. “Chẳng cách bao xa, chúng tôi tự đi là được rồi”.
Người đàn ông nhún vai: “Vậy thì chúc cậu nhóc may mắn”.
Xe ngựa chạy rất nhanh, đội buôn nhanh chóng đi khỏi tầm mắt.
Hi vọng tin tức về họ vẫn chưa truyền tới Garland. Nemo nhắm mắt lại và chậm rãi thở ra một hơi.
“Cậu không muốn liên lụy tới họ phải không?”. Chẳng biết Oliver đã tỉnh từ bao giờ, anh nhẹ giọng hỏi sau lưng cậu, giọng điệu giống trần thuật hơn là nghi vấn.
“Ừm, hai người ban nãy cũng khá tốt bụng”. Nemo nói. “Giờ chúng ta có thuốc và nước sạch là may rồi”.
“Có khi họ nhận ra hai đứa mi rồi, đang định giao nộp cho đội thủ vệ Garland lĩnh thưởng đấy”. Con vẹt xám cất mình khỏi nhánh cây, đánh giá một cách tiêu cực. “Cho túi nước, chà chà, vậy vũ khí thì sao? Ả ta không nhắc tới một chữ nào, đúng không?”.
“Tao là người thực tế”. Nemo tức giận ngắt lời nó. “Tao chỉ nhìn kết quả”.
“Xì”. Con vẹt nói.
Nemo tìm một chỗ tương đối sạch để Oliver nằm xuống, không có quá nhiều lá úa hay cành khô, trên đất là thảm rêu mọc dày. Không khí có vẻ trong lành. Dường như Oliver đã khôi phục chút sức lực, anh tự bò dậy, ngồi tựa vào thân cây.
“Nghỉ một lúc đi”. Nemo đề nghị. “Rời khỏi chỗ quái quỷ này trước khi trời tối là được. Để phòng chuyện bất trắc thì ta phải giữ sức chạy trốn đã”.
“Được”. Oliver nhanh chóng đáp lời.
Tiếp đó, xung quanh rơi vào im lặng.
Trước tình thế gấp gáp, họ không có tâm tư và cũng chẳng thể trò chuyện làm quen. Nhưng giờ sự căng thẳng đã phai đi, ngược lại, cảm giác lúng túng đặc biệt giữa hai người xa lạ lại dấy lên theo đó. Nemo cố tìm chuyện để nói nhưng chẳng biết người kia có sức và có muốn tán gẫu hay không, đành nhe răng trợn mắt với không khí một chốc rồi cứng đờ cúi đầu nghiên cứu đám rêu trên đất.
Cuối cùng, vẫn là quý ông Ramon có kinh nghiệm nhiều năm trong ngành dịch vụ lên tiếng trước.
“Này, Nemo”. Anh chớp mắt vài lần, giọng điệu thoải mái như đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới tán cây trước quán trọ. “Cậu có thích cô gái nào trong thị trấn không?”.
Gần như ngay lập tức, Oliver phát hiện mình đã chọn sai đề tài rồi – bởi Nemo gảy gảy đám rêu trên đất với vẻ rất mất tự nhiên.
“Chia tay rồi”. Cậu hơi chán nản. “Cậu biết đấy, tôi quá… ừm, bận. Là do tôi”. Yêu đương đúng quy củ, chia tay đúng quy củ, ngay cả lí do cũng rất phổ biến – cậu muốn thừa kế viện mồ côi nhưng cô nàng không chấp nhận được, chuyện thường tình thôi. Thời gian bên nhau không quá dài, cậu thấy mình không khó chấp nhận như trong tưởng tượng, nhưng nhắc tới rồi thì ít nhiều gì cũng có đôi chút lúng túng.
“Vậy còn cậu? Ở phía quán trọ nhiều cô xinh lắm mà”. Cậu nhanh chóng hỏi ngược lại.
Trong nháy mắt, Oliver hiểu ra thế nào là tự đào hố chôn mình.
“Không có”. Anh trượt xuống một chút.
“Sao lại thế?”. Nemo không giấu nổi ngạc nhiên. Oliver có gương mặt đẹp, trông ôn hòa vô hại, khiến người ta rất khó nảy sinh cảm giác đề phòng – anh giỏi giao tiếp, tính cách hiền lành, lại còn được thừa kế quán trọ duy nhất trong thị trấn. Chẳng hợp lí chút nào.
“Chỉ là tôi có một vấn đề không hiểu rõ”. Thấy Nemo càng lúc càng nhướng lông mày thật cao, Oliver vội vàng biện giải cho mình.
“Gì thế?”.
“… Cha mẹ tôi rất yêu nhau”. Oliver ngẩng đầu, chăm chú nhìn bầu trời xanh sau kẽ lá.
“Đó chẳng phải chuyện tốt hay sao?”. Nemo vốn là trẻ mồ côi nên thực ra không có cảm tưởng gì với điều này. Những người thân duy nhất của cậu chỉ có lão Patrick đã qua đời từ lâu cùng một đám nhãi con bị nẫng đi mất ngay trong độ tuổi vị thành niên, làm gì có cơ hội mà cảm động.
“Tôi thì không thấy vậy”. Oliver vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời, giọng điệu bình tĩnh một cách kì lạ: “Cậu biết không, tôi chưa bao giờ trông thấy mẹ, bà ấy qua đời từ lâu lắm rồi. Còn cha tôi…”.
Nemo lập tức im lặng, hồi hộp nhìn anh.
“Không sao, đã nói đến tận đây rồi mà”. Hiển nhiên Oliver cảm nhận được ánh mắt ấy. “Đúng lúc ta có thể tâm sự cùng nhau”. Với đề tài này, Nemo cẩn thận quá mức. Thôi để anh mở đầu đi.
“Cha tôi chưa từng kể tôi nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến mẹ, trong nhà cũng chẳng có chân dung hay di vật của bà”. Oliver bình tĩnh thuật lại như đang kể chuyện của người khác. “Ngày bé tôi cũng hơi tò mò về mẹ, sau đó thì không để ý nữa”.
“Vậy sao cậu lại biết…?”. Sao cậu lại biết họ yêu nhau? Nemo chẳng tìm được chút tình ái ngọt ngào nào qua những câu chữ ấy cả.
“Nhờ ánh mắt”. Oliver đáp. “Cha tôi chỉ giữ lại một món đồ. Chiếc đàn bốn dây của ông là do mẹ tôi tặng, trên đó có khắc lời khen tặng và chữ kí thuộc về bà. Có những lúc cha tôi sẽ nói chuyện với nó, trông như thể…”. Anh hơi dừng lại, cân nhắc cách dùng từ. “Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ai mang ánh mắt đau thương đến vậy… Nói sao nhỉ, như thể một phần của cha đã chết đi theo mẹ. Thật lòng mà nói, tôi nghĩ thứ tình cảm ấy có hơi đáng sợ, một người thực sự có thể yêu một người khác đến mức ấy ư?”.
Nemo há miệng, nhưng chẳng biết nên nói gì cho phải.
“Tôi từng nghe người ta kể lại, lúc tới thị trấn Chỉ Đường, cha tôi cõng một chiếc quan tài trên lưng và ôm tôi trong lòng, ngoài ra chẳng còn gì khác. Có lẽ trong quan tài chính là thi thể mẹ tôi”. Oliver nói tiếp. “Tôi vẫn nghĩ cha chỉ đang chờ tôi lớn, rồi sẽ có ngày ông ấy kể cho tôi tất cả. Nhưng không”.
“Ông ấy chỉ nhìn tôi như nhìn một thứ trách nhiệm nào đó không buông bỏ được. Tôi có cảm giác vậy đó. Tôi vẫn luôn khuyên cha tìm một người phụ nữ tốt mà chung sống, nhưng lần nào ông ấy cũng đánh trống lảng. Tối qua, tôi… tôi cảm nhận được rằng ông ấy rất bất an, nhưng cũng cảm nhận được rằng ông ấy đã được giải thoát. Tại sao tôi chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng với ông ấy?”.
Oliver ôm tay, túm chặt áo mình.
“… Sao tôi có thể không oán trách ông ấy được”. Anh mở mắt, đôi gò má tái nhợt vì mất máu giờ lại ửng lên màu đỏ bệnh tật. Dường như đó là cơn phẫn nộ đơn thuần, lại như điều gì đã đọng trong tim biết bao lâu nay được trào dâng, đầy đau xót. “Nếu khi ấy tôi không ra tay, liệu có phải vẫn còn cách cứu ông ấy hay không? Tại sao ông ấy phải đưa ra một yêu cầu như thế, sao không chịu thử một lần? Tôi tự tay giết cha mình, nhưng ông ấy lại chẳng hề giải thích dù chỉ một câu!”.
“Ông ấy để tôi sống mà chẳng biết gì, thậm chí có lúc tôi còn cảm thấy tôi không giống người thân của cha. Tôi biết cha thích uống rượu, thích hát, thích đọc sách… Nhưng tôi không biết ngày sinh của ông ấy, ngoại hình của vợ ông ấy, lí do bà chết, lại càng chẳng biết câu chuyện của hai người. Tôi không biết quê ông ấy ở đâu, không biết nỗi khổ của ông ấy là gì, thậm chí còn không hiểu tại sao ông ấy lại chọn cái chết”.
“Rốt cuộc tôi đã làm gì thế này…”.
Cuối cùng Oliver cũng nói ra được rồi, Nemo nghĩ.
Nỗi đau này, dường như cậu có thể thấu hiểu chút ít. Nemo nhìn người kia chăm chú – Oliver giơ tay che mắt, nghiến răng thật chặt.
Thế đấy. Một lúc nào đó, bạn phát hiện sự ràng buộc duy nhất giữa mình và thế gian đã biến mất rồi, hệt như con thuyền đánh mất mỏ neo. Rồi gương mặt và giọng nói của người đã khuất cũng sẽ phải phai dần trong kí ức, chỉ có nỗi hối hận là mãi mãi chẳng tiêu tan, biến thành sự nguyền rủa ăn mòn ta từng giây từng phút một.
Oliver còn đáng thương hơn, bởi tự tay anh đã chém đứt mỏ neo ấy.
“Tôi không biết nên đáp lời cậu thế nào”. Nemo kéo dây kéo trên túi nước hai lần, cái bao da khô quắt dần đầy nước trong, tiếng róc rách vang vọng. “Tôi cũng sẽ không an ủi cậu rằng mọi chuyện ‘sẽ qua’, chúng ta đều biết đó chỉ là lời nói suông ngoài miệng – cầm lấy mà rửa mặt đi, có lẽ cậu sẽ thấy khá hơn đôi chút”.
“Cảm ơn”. Trông Oliver tỉnh táo hơn rồi, anh buông cánh tay che mắt, nhận lấy túi nước. Lần này Nemo không thấy lệ mà chỉ thấy vành mắt anh ưng ửng hồng. Năng lực tự kiềm chế đáng sợ thật đấy, cậu hoảng hốt thầm than, vài ngày sau khi lão Patrick qua đời, cậu nhìn cốc trà của lão mà cũng bật khóc được.
“Nếu hai đứa mi không định ôm nhau khóc lóc thì ta đề nghị tụi bay nên tới chỗ kia sớm một chút”. Con vẹt xám có vẻ rất hài lòng với đôi cánh của mình nên đang chao liệng với tư thế cực kì thích thú. Chẳng biết nó lao xuống từ cành cây nào, thả một cuộn giấy da dê nhăn nhúm xuống đầu Nemo.
Cậu cau mày kéo thứ đó xuống, lật mở.
Nửa phút sau, Nemo buông nó ra rồi vùi mặt vào hai lòng bàn tay, mọi động tác từ trên xuống dưới đều in đậm hai từ uể oải và suy sụp.
“Sao thế?”. Trên mặt Oliver vẫn còn đọng nước, giờ thì đó là vị trí sạch nhất cả người anh rồi, nên anh sáng suốt chọn để nó tự khô.
“Cậu biết không?”. Nemo hoảng sợ nói. “Giá trị của hai ta gộp lại là ba nghìn đồng vàng! Cả đời tôi chưa thấy ba nghìn đồng vàng bao giờ đâu…”.
Biểu cảm của Oliver vừa thoáng buông lỏng đã lại cứng ngắc.
“Chà”. Anh thán phục một cách đầy yếu ớt. “Tôi cũng chưa thấy bao giờ”.
“Ta xé xuống ở cửa thành Noe đấy”. Có lẽ đây là ảo giác, bởi Nemo cứ thấy giọng điệu con vẹt như đang cười trên nỗi đau khổ của mình. “Nãy ta mới nói gì ấy nhỉ nhãi con? Ả đàn bà kia vừa nhìn thấy thứ này đã chạy ngay tới chỗ bọn mi rồi – cưỡi ngựa, cầm theo cả vũ khí, vạn sự có đủ, chỉ thiếu đầu của hai đứa mi thôi”.