Chị Sẽ Đợi Anh Năm Anh 21

C1: Quá Khứ


4 tuần


Mùa thu năm 2015, bóng dáng một cô bé vai đeo chiếc cặp sách đang từ từ bước vào lớp học. Tiếng trống trường vang lên báo hiệu cho năm học mới bắt đầu, vì cô lần đầu tiên bước vào lớp học mới nên cô luôn cảm thấy hơi ngại ngùng vì sở dĩ các bạn học ở đây đều là những người mà cô không hề quen biết, đối với cô đương nhiên là một điều xa lạ. Cô được ngồi cùng bàn với nam thần, cậu ta vốn là một người tuy nhìn bên ngoài có vẻ rất đẹp trai, học giỏi, nhưng tận sâu bên trong con người cậu ta thì.... Thôi tạm bỏ qua đoạn vì tôi sẽ không nói chắc mọi người cũng không tài nào tưởng tượng ra được mức độ lầy lội của cậu ta như thế nào đâu. Nhưng riêng một điều tuy cậu ta lầy lội thế thôi nhưng cô bé nữ chính của chúng ta lại rất say đắm anh ta từ năm cô lớp 4 cho tới năm cô tròn 18 tuổi. Năm mà cô tròn 18 thì cậu ta vẫn còn là học sinh cấp 3. À đến đây mọi người sẽ hỏi tại sao nữ chính và nam chính học chung lớp mà nữ chính 18 mà nam chính lại là học sinh cấp ba..…. Là vì năm cô học lớp 4 cô bị mắc phải một căn bệnh lạ, không ai biết cô mắc phải căn bệnh gì mà lại nghiêm trọng đến thế nó khiến cho trí nhớ cô suy giảm, mắt trở nên kém hơn, từ nhỏ cô đã sống với ông bà ngoại, ba mẹ thì ly hôn lúc cô chỉ là một đứa trẻ sơ sinh. Sức khỏe của cô vốn rất yếu, những lúc trở trời cô lại hay đau ốm lặt vặt đến nỗi mẹ của cậu ta cũng phải quen mặt cô. " Nói cho mọi người đỡ phải thắc mắc mẹ của nam chính là bác sĩ của nữ chính nha" Nhưng vì bản thân cô biết sức khỏe của mình không được tốt nên cô luôn che giấu tình cảm của mình vào trong lòng, cho đến tận bây giờ dù đã lâu không gặp mặt anh nhưng thứ tình cảm đó vẫn không bao giờ phai nhạt đi. Rồi cho tới một ngày, cô bỗng vô tình gặp lại người xưa khi cô đang đi xem bóng rổ ở sân bóng ngay gần nhà cô cách đó không xa mấy, cô bất giác ngạc nhiên khi trong số các thành viên trong đội bóng rổ ấy lại có sự xuất hiện của người ấy, người mà cô đem lòng đơn phương từ lâu. Lúc xong trận đấu cô luôn lặng lẽ đi phía sau anh, luôn né tránh mỗi khi anh quay đầu lại phía sau, vì cô không có tư cách gì để tiếp cận được với anh một người mà cô không thể với tới được, nên cô đành lặng lẽ dõi theo bóng lưng anh. Một người con gái không may mắn, luôn bị bạn bè bắt nạt, học hành cũng luôn đứng bét, nên bản thân không muốn tiếp cận với anh vì cô sợ mình không xứng đáng để có được anh. 1 năm sau cô quyết định rời đi bỏ lại anh và những lời tỏ tình chưa nói, cô rời đi để quên đi mọi thứ ở nơi đã từng khiến cho cô có một cảm giác không bình yên, cô rời đi để thay đổi bản thân mình nếu còn có cơ hội gặp lại anh dù cô tỏ tình cũng không thấy hối hận. Nhưng liệu rằng ngày cô trở về thì anh đã có bạn gái hay chưa.... Liệu anh còn nhớ cô không hay theo năm tháng mà quên đi một người con gái đã từng rất thích anh chứ? Thời gian cứ thế trôi qua, cuộc sống của cô rất tốt, hiện tại cô đang là một CEO lớn nhất xứ Trung, hằng ngày cô vẫn luôn miệt mài làm cả đống tài liệu, là một CEO, cô luôn đặt công việc lên hàng đầu, có người luôn hỏi tại sao cô trưởng thành rồi, có công việc ổn định rồi nhưng sao chưa bao giờ thấy cô hẹn hò với bất kỳ người con trai nào vậy, cô cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, bởi cô biết dù bây giờ cô hẹn hò cũng không biết mình sẽ hẹn hò với ai, dù sao người cô yêu cũng chỉ có thể là anh. Vài năm sau cô trở về nước sau 5 năm cô theo mẹ qua nước ngoài sinh sống và làm việc tại đó, nơi đây cô bắt đầu có cuộc sống mới, một cuộc sống mà cô luôn ao ước từ khi cô còn ở Trung Quốc. Nhưng lần này cô quyết định trở về Trung Quốc là vì cô quyết định sẽ tỏ tình với người mà cô rất yêu. Cô bây giờ không như ngày xưa nữa, không còn là một đứa trẻ nhút nhát mỗi khi gặp anh, vì giờ đây cô đã thay đổi quá nhiều so với lúc trước, bây giờ cô đã trở nên xinh đẹp hơn, tài giỏi hơn, trông cô bây giờ rất xứng đôi với anh.

 

 

Tại sân bay, bóng dáng của một người con gái đang kéo theo hành lý bước xuống sân bay, cô đi từng bước tiến ra cổng lớn của sân bay bỗng cô thấy có tiếng gọi mình từ phía xa.

- Tâm Tâm, tớ ở đây này, Tâm Tâm.

Cô quay người về phía sau, cô thấy có một cô gái tiến lại phía mình, cô khẽ đáp:

- Cẩm Chi..…

- Cẩm Chi đã lâu không gặp, trời ơi nhớ cậu quá đi à// Cô mỉm cười ôm lấy Cẩm Chi//

- Tớ cũng vậy, tớ nhớ cậu quá đi mất.

- À Tâm Tâm!

- Sao á?

- Lần này cậu về cậu sẽ về luôn hay là sẽ đi tiếp?

- Hmmmm tớ cũng không biết nữa không biết có nên qua lại hay không nữa.…

- À nhưng thôi, không nói chuyện này nữa, tớ đói bụng quá bọn mình đi ăn đi.

- Ok cậu luôn.... Haha, đi thôi.

- Ok đi thôi...…

Thế là cô và bạn thân cùng nhau bắt xe đi tới một nhà hàng gần đó, hai người bước vào tìm một chỗ ngồi gần đó, hai người cùng nhau gọi món và trò chuyện với nhau, nhìn rất vui vẻ, vài phút sau Cẩm Chi nói:

- À Tâm Tâm này.…

- Sao thế? Có chuyện gì sao?

- À cũng không có gì quan trọng, chỉ là tớ muốn hỏi cậu vài chuyện thôi.…

- Ừm vậy cậu hỏi đi!

- Tại sao sau bao nhiêu năm như vậy tớ lại chẳng thấy cậu hẹn hò với ai? Bộ cậu vẫn còn chờ đợi cậu nhóc kia hay sao?

Cô lúc này đang ăn thì cô bỗng nhiên dừng lại... Cô hỏi:

- Sao cậu lại hỏi tớ chuyện này?

- Vì tớ thấy từ trước đến giờ có thấy cậu hẹn hò với ai đâu? Cậu cũng đâu còn như ngày xưa nữa đâu…. Có nhiều người cũng thích cậu nhưng cậu lại từ chối bọn họ…. Có phải là vì Trần Minh Khải không? 

-  Phải…. Nhưng mà Cẩm Chi này, hiện tại tớ không biết nên đối mặt với chuyện này ra sao cả, và mục đích mà tớ quay về đây cũng là để tỏ tình với cậu ấy nhưng..…

- Nhưng.... Nhưng sao. Cẩm Chi hỏi.

Cô trả lời:

- Nhưng tớ... Tớ không thế biết liệu những lời nói tỏ tình ấy có được đền đáp hay không, hay chỉ là những lới nói lăng mạ sỉ nhục của cậu ta nữa..…

- Vậy là cậu quyết định sẽ tỏ tình hả?

- Ừm.... Nói ra một lần còn tốt hơn là im lặng mãi, thành công hay không là tùy thuộc vào ý trời, tớ không đoán trước được, haiz nói ra cho nhẹ lòng..…

- Cũng phải.... Cậu nói cũng có lý, thà là nói ra chứ im lặng hoài cũng không nên, dù sao bây giờ cậu cũng đã không còn là cậu của ngày xưa, vậy nên cậu hãy làm điều mà cậu muốn làm đi, tớ sẽ mãi bên và ủng hộ cậu.

- Cẩm Chi.... Tớ cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã luôn bên cạnh và làm bạn với tớ suốt bao năm qua, nếu không có cậu chắc tớ sẽ mãi là một cô gái không ai thèm chơi chung rồi. Cảm ơn cậu rất nhiều.

- Ể sao cậu lại phải khách sáo với tớ vậy nhỉ, chúng ta là bạn mà, cậu đừng suy nghĩ linh tinh vậy chứ, cậu nói thế là tớ giận cậu luôn á..…

- Được tớ không nói vậy nữa, à thôi ăn đi đồ ăn để lâu ăn vào sẽ không ngon đâu.

- Ờ nhỉ thôi ăn đi.

Cô và Cẩm Chi lại tiếp tục ăn, họ vừa ăn lại vừa nói chuyện, cô hỏi: 

- À Cẩm Chi này.…

- Hả sao vậy Tâm Tâm?

- À cậu từ khi trở về cậu đã xin được việc làm chưa hay là vẫn còn thất nghiệp vậy?

Haiz cậu đừng nhắc chuyện này nữa? Nghĩ lại mà bực mình gì không.

- Ỏ bộ có chuyện gì à? Kể tớ nghe với.

- Haiz chuyện là như này:

Cẩm Chi kể lại chuyện của một tuần trước khi cô đi phỏng vấn:

Sáng hôm ấy, tiếng chuông báo thức reo lên khiến cô giật mình tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ thì mới hoảng hốt bật dậy cô nói:

- Á thôi xong rồi trễ giờ phỏng vấn rồi, chết thật chứ.

Cô lúi húi soạn sửa rồi thay đồ rời đi, khi ra đến trạm xe bus thì lại không có xe nào ghé qua, bỗng cô nhìn từ phía xa có một chiếc xe đi tới, cô vội vã chạy ra ngoắt xe ấy lại, cô vội vàng bước lên xe rồi xin phép cho cô đi nhờ xe tới tập đoàn Hứa thị để kịp giờ phỏng vấn. Nhưng ngờ đâu, khi cô bước lên xe thì gặp ngay một người đàn ông, trông anh ta ăn mặc có phần rất lịch sự nhưng khi anh ta nói chuyện với cô thì lại khác đi rất nhiều so với ngoại hình của anh ta.

- Cô... Cô là ai vậy, sao cô dám ngồi vào xe tôi?

- À tôi xin lỗi nha tại vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi phỏng vấn, cho nên không có xe nên đành xin phép anh cho tôi đi nhờ một đoạn, tôi xin lỗi ạ.

- Cô.... 

Anh ta nói với người lái xe.

- Trịnh Hưng cậu dừng xe lại kéo cô ta ra ngoài cho tôi, tôi không thích ngồi cùng xe với người lạ.

- Dạ vâng.

Vậy là cô bị tên Trịnh Hưng kia cầm tay kéo ra ngoài nhưng cô giữ tay hắn ta, cô nói:

- Ê từ từ đã, cái gì mà anh căng vậy, tôi chỉ xin đi nhờ xe thôi mà, có cần phải căng thẳng vậy hay không chứ?

- Nhưng đây là xe tôi, cô tự tiện đi vào mà chưa có sự cho phép của tôi, cô..…

- Tôi đã xin phép anh rồi còn gì.

- Nhưng tôi đã cho phép cô chưa?

- Ủa anh nói chuyện mắc cười thật đấy, thì tôi đã xin phép anh nhưng anh thậm chí còn không trả lời đã thế còn đuổi tôi xuống xe, vậy anh còn trách móc tôi. Anh.…

Ờ được nếu cô muốn ngồi ở đây cũng được.

- Được sao, vậy tốt quá, cảm ơn anh.

- Ê khoan đã tôi còn chưa nói xong mà…

- Vậy anh muốn nói gì nữa thì nói luôn đi.

- Cô sẽ được ngồi ở đây, nhưng với một điều kiện.

- Điều kiện? Điều kiện gì?

- Đóng giả làm bạn gái tôi.

- C.Cái gì? L.làm bạn gái anh?

- Chỉ là đóng giả thôi không phải thật.

- Không được tôi không làm.…

- Vậy mời cô xuống xe.

- Anh.…

- Đóng giả làm bạn gái tôi tôi sẽ cho cô đi cùng xe với tôi tới công ty, còn nếu không thì cô tự bắt xe đi.

Cô suy nghĩ hồi lâu rồi cũng miễn cưỡng chấp nhận.

- Được tôi đồng ý.…

- Vậy có phải tốt hơn không? Trịnh Hưng lái xe.

- Vâng.

Vậy là cả ba người rời đi. Một lúc lâu sau người đàn ông kia nhìn sang cô hỏi:

- Mà cô nói cô đi phỏng vấn, vậy cô đi phỏng vấn ở công ty nào?

Cô lạnh lùng trả lời:

- Tập đoàn Hứa thị.

- Tập đoàn Hứa thị? Anh ta trầm ngâm suy nghĩ: 

- Ủa đây chẳng phải là công ty của mình sao? Vậy là cô ta tới ứng vị trí thư ký chăng? Haha có kịch hay rồi đây...... Anh ta nở một nụ cười quái dị rồi sau đó anh ta nói:

- Ồ phải chăng cô đang muốn ứng vị trí thư ký cho tổng giám đốc sao?

- Sao.... Sao anh lại biết? Cô nghi vấn hỏi:

- Haha thì vốn dĩ công ty đó đang muốn tuyển thư ký nên tôi thừa biết rõ.

- Hơ anh làm như anh là người làm trong công ty đó không bằng nhỉ?

- Hơ thì tôi cũng đi phỏng vấn mà, nên cũng đủ hiểu.

- Anh nói anh đi phỏng vấn? Vậy anh ứng vị trí gì?

- Thư Ký..…

- C....cái gì thư ký á.... Hahahaha anh nói chuyện buồn cười quá, anh mà ứng vị trí đó hả, chắc tui cười nguyên ngày cũng không nhịn được luôn quá.

- Tại sao không thể ?

- Tại sao á? Anh nghĩ sao anh là đàn ông con trai mà đi làm thư ký cho Tổng Giám đốc, haha kể ra chắc cũng buồn cười chết.... Haha. Tôi nghĩ anh đi làm trai bao là hợp với anh lắm luôn ấy.

- Cô….

 Anh ta cười đểu nói:

- Rồi để xem ai mới là người bị loại.

- Được để tôi xem anh đấu với tôi như nào.

 Lúc sau tại tập đoàn Hứa thị. Cô đang ngồi trong phòng chờ đến lượt mình. Vài phút sau, tại phòng phỏng vấn, cô ngồi trên chiếc ghế, phía trước cô là 2 người đàn ông đang phỏng vấn cô, bọn họ phỏng vấn cô câu này đến câu khác, nhưng mọi điều đều thuận lợi, cô phỏng vấn rất thành công, cô vui mừng cảm ơn bọn họ rồi ra về. Đến sáng ngày hôm sau, cô dậy sớm soạn sửa rồi đi làm cũng may là lần này cô không bị trễ nên cô rất vui vẻ, nhưng cô nào đâu hay biết mục đích  cô được tuyển không phải dựa vào thực lực làm việc của cô mà là do sự sắp đặt của Tổng Giám đốc của tập đoàn Hứa thị. 

Tại văn phòng Tổng Giám đốc.

Cánh cửa được mở ra cô nhẹ nhàng bước vào trong, bên trong bóng dáng của một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô, cô từ từ tiến lại phía cạnh mép bàn rồi cô nói:

- Chào Tổng Giám đốc, tôi là thư ký mới của anh.

Người đàn ông kia quay lại, cô bất giác giật mình vì người mà đang ngồi trước mặt cô là cái người hôm qua đi chung xe với cô, cô hỏi anh ta:

- H.Hứa Minh Hải sao lại là anh?

- Xin chào, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.…

- Anh.... 

- Hmmm tôi làm sao? Có phải nhìn tôi phong độ lắm phải không?

- Đúng là cái đồ tự luyến trầm trọng //cô chửi thầm//

- Hả cô nói gì?

- À đâu tôi nói anh đẹp trai, nhìn anh trong bộ trang phục này nhìn điển trai biết bao... - "Đúng là không xem lại bản thân, đã vô duyên rồi còn tự luyến" cô chửi thề trong đầu.

- Haha cảm ơn cô đã quá khen.

- “Ai khen anh”

- À cô đi xuống đại sảnh pha cho tôi cốc coffee  rồi đưa lên đây, à nhớ đừng cho đường hay sữa vào coffee nha, tôi không uống được ngọt đâu.

- Tôi biết rồi.…

- Đi đi…

Tại đại sảnh.

- Đúng là cái đồ tự luyến, anh dám ra lệnh cho tôi ư, đừng tưởng anh là Tổng Giám đốc thì muốn sao cũng được á, không thích ngọt ư? Vậy tôi cho anh uống nhạt như nước lạnh luôn.

5 phút sau cô cầm theo cốc cà phê đi lên phòng của Tổng Giám đốc, cô gõ cửa, tiếng nói bên trong nói vọng ra:

- Mời vào.

- Thưa Hứa tổng, coffee của anh đây.

- Được cô để đó đi, cầm lấy bản báo cáo về làm đi trưa mai đem tới phòng làm việc cho tôi.

- Dạ được.

- Ừm về bàn làm việc đi.

- Tôi xin phép.

Cô vừa rời đi không lâu, thì từ bên trong tiếng hét của Hứa  Minh Hải đã gào thét lên làm vang vọng cả văn phòng làm việc, cô ý thức được việc gì nên cô cười sảng khoái, cô thì thào.

 - Cho anh chừa cái thói gây khó dễ cho nhân viên bọn tôi, haiz thôi làm việc, như vậy đủ rồi, bắt tay làm việc thôi nào.

Quay lại lúc cô ở đại sảnh pha coffee cho Hứa Minh Hải, cô đã bỏ coffee kèm theo đó là rất nhiều nước, Nên lúc anh ta uống vào sẽ thấy nó nhạt như nước suối vậy. 

 

Trưa ngày hôm sau, tại văn phòng của Hứa Minh Hải.

*Cốc cốc*

- Vào đi

- Hứa tổng tài liệu anh nhờ tôi làm đã xong rồi mời anh xem qua.

- Cô để đó đi theo tôi đi gặp khách hàng.

- Nhưng..... 

- Nhưng cái gì?

- Tôi còn chưa được ăn, anh cho tôi ăn đi đã, rồi đi sau được không?

- Không được, cô phải đi ngay cho tôi.

- Anh.... Được đi thì đi.

 

 

Tại công ty Thiên Hà.

- Ể sếp Hứa sao nay rảnh rỗi ghé công ty tôi thế này?

- À chào Hà tổng, nay tôi qua đây là vì sắp tới công ty tôi có dự án mới muốn được kí hợp đồng cùng công ty anh.

- Ồ tất nhiên là được rồi. À mà tôi nghe nói sắp tới sẽ có sự có mặt của công ty Minh Tâm, không biết giám đốc công ty này là người như nào nhỉ? Tôi tò mò quá à.

Cẩm Chi nghe xong cũng không khỏi giật mình vì tất nhiên cô biết Tổng Giám đốc ấy là ai, vì sở dĩ giám đốc ấy lại chính là cô bạn thân của cô. Dù cô biết nhưng cô cũng chẳng nói ra, bởi vì cô đã hứa với Minh Tâm sẽ không tiết lộ thân phận của bạn mình ra bên ngoài. Vì điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Lê Minh Tâm. Vậy nên cô chọn cách giữ bí mật thay cho bạn mình. Cô im lặng không nói gì cho đến khi cuộc nói chuyện của hai người kia kết thúc.

 

Như thường lệ cô vẫn đến công ty làm việc bình thường  nhưng bỗng nhiên có một ngày cô được sếp tổng của mình báo hôm nay về nhà gặp bà nội anh. Cô sững sờ ngạc nhiên, nhưng cũng đồng ý đến đi theo anh về nhà.

 

Tại nhà họ Hứa, bà nội anh đang ngồi trong nhà bỗng bà thấy cháu trai mình bước vào nhà, nhưng bên cạnh lại là một cô gái lạ mặt.

- Bà nội.$

- Ôi cháu ta lại đây nào.

- Bà nội. Con đưa bạn gái con về rồi đây, bà đừng bắt con đi xem mắt nữa được không?

Bà lão nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh Hứa Minh Hải, bà nhẹ nhàng ôn nhu nói:

- Cháu là..... Cố Cẩm Chi bạn gái của Minh Hải sao,?

- Dạ chào bà nội cháu là Cố Cẩm Chi là bạn gái của anh Minh Hải ạ.

Bà lão gật đầu nói:

- Chà nhìn cháu rất xinh đẹp, còn ngoan hiền nữa, đúng là rất xứng đôi với thằng bé này đây hahahaha..…

Cô mỉm cười gật đầu. Cả ba người đều cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ. Rồi sau đó cả ba cùng nhau ăn uống rồi trò chuyện với nhau. Nói chuyện được một lúc thì bà lão nói:

- À Cẩm Chi này, vậy chứ bọn cháu chừng nào mới kết hôn, ta già rồi không chờ lâu được đâu, các cháu cưới nhanh đi để bà còn có chắt ẵm bồng nữa.

Cô giật mình buông cả đôi của xuống bàn liền liếc qua nhìn anh, anh hiểu ý cô muốn nói gì anh liền đáp:

- Bà nội, chúng cháu vừa quen nhau không lâu mà giờ kết hôn có vẻ như không tiện lắm.

- Ấy có gì đâu mà không tiện chứ? Bọn cháu yêu nhau thế thì nên kết hôn sớm đi kẻo muộn là không nên đâu, ông cha ta đã có câu cưới vợ vợ phải cưới liền tay chứ để lâu ngày thằng khác nó hốt thì sao? Vậy cho nên hai đứa nên kết hôn đi, ta sẽ làm trưởng bối cho hai đứa.

Lần này cô thật sự bất lực rồi cô không biết nói gì hơn nên cô đành im lặng giả vờ đồng ý. Mãi đến khi mọi người ăn uống xong thì anh kéo cô vào một góc, anh ta nói:

- Cố Cẩm Chi.

- Sao cơ?

- Chuyện vừa nãy.…

- Thì làm sao? 

- Bà tôi nói đúng rồi đó dù sao thì bà ấy tuổi tác cũng đã cao mà với lại bà ấy rất thích cô, hay là..…

Anh còn chưa nói xong thì cô đã ngắt lời anh, cô nói:

- Hứa Minh Hải anh đừng nói là anh muốn tôi kết hôn với anh nha? Không bao giờ, tôi không đồng ý đâu. 

- Cô giúp tôi nốt lần này đi tôi sẽ trả thêm lương cho cô. Được không?

- Tôi không cần, dù tôi thiếu tiền cũng không cần, anh nghĩ sao vậy, anh nghĩ sao mà bảo tôi kết hôn với anh, anh làm vậy thì sau này ai dám cưới tôi nữa. Không được, tôi không làm đâu với lại tôi sẽ xin nghỉ việc tôi không làm nữa. Tôi đi đây.

- Ê Cố Cẩm Chi. Này này.…

Quay về thực tại.

- Hahahaha

- Hức hức Tâm Tâm à cứu tớ với. Cậu phải đòi lại công bằng cho tớ, tớ không muốn kết hôn với anh ta đâu... Hức hức..…

- Rồi rồi tớ sẽ đòi lại công bằng cho cậu, thôi nín đi nào, nín rồi ăn cơm đi rồi đi theo tớ về chung cư.

- Ừm.... 

 

Tại khu chung cư Thiên Hào.

- Ái chà cuối cùng cũng về được phòng rồi, Tâm Tâm à?

- Hả?

- Cậu định khi nào sẽ tới công ty làm việc?

- À chắc ngày mốt.

- Ò.... 

- Mà có chuyện gì sao?

- À không, chẳng qua tớ muốn biết thôi.

- Ừm.

- À Tâm Tâm

- Sao á?

- Tối nay nhậu không, rủ thêm mấy đứa kia nữa, đi không?

- Thôi tớ hơi mệt, cậu đi đi.

- Thôi cậu đi đi, đi cùng tớ, cho vui. Đi nha..... Đi đi mà, đi đi, nha, nha Tâm Tâm. Cậu đi nha, tối mình mời. Nha đi nha, cậu mà không đi là tớ giận á. Đi nha, nha..…

- Haiz rồi rồi tớ đi. Haiz

- Hí hí yêu cậu quá cơ.

 

 

Đến tối, tại quán bar Tây Hà.

- Haha náo nhiệt ghê ta, đã lâu không trở về thấy mọi thứ thay đổi nhiều quá.

- À Tâm Tâm.

- Sao thế?

- Phó Cảnh Minh và Ngụy Sơ Trạch chưa tới hả?

- Tớ cũng không biết nữa.

- Hey bọn tôi tới rồi đây.

- Tắc đường nên tới trễ. Xin lỗi nha hai mỹ nhân.

- Mỹ nhân đầu các cậu ấy.

- Ể giỡn thôi mà, làm gì căng quá vậy?

- Hơ giỡn vui ghê?

- Haha.... À Tâm Tâm. Còn nhớ tụi này không?

- Không.... Mất trí nhớ rồi thông cảm..... Haha.

- Cậu.…

- Gì?

- Phũ phàng thế?

- Làm sao? 

- À không.…

Cô bỏ đi bỏ mặc hội bạn đang đứng trước cửa quán bar. Vừa mới một khoảng không xa cô nhìn thấy mối tình đầu của mình bên cạnh một cô gái, bên cạch cô ta còn có cả một người đàn ông. Cô đang bàng hoàng thì có một giọng nói phía sau nói vọng tới.

- Ể kia không phải anh chàng mối tình đầu của Tâm Tâm sao, rồi còn có cả tên sếp tổng đáng ghét của công ty mà tớ hiện đang làm sao. Sao hai bọn họ lại đi chung với nhau vậy, còn đi theo một cô gái nữa chứ..…

Rồi bốn người tiến vào bên trong, vô tình cả bốn người chạm mặt với ba người kia, Cẩm Chi nói.

- Ái chà chào sếp Hứa.

- Cô làm gì ở đây vậy?

- Bộ anh không thấy sao? Tôi đang đi chơi.

- Công việc ở công ty thì không lo, mà cứ lo đi chơi là sao?.…

- Ủa giám đốc, anh được đi chơi chẳng lẽ nhân viên bọn tôi không được đi sao? Làm gì có sếp nào như vậy không trời! Nhân viên đi chơi cũng không cho là sao?…

- Chơi? Ai nói với cô là tôi đi chơi vậy?

- Đây.... Cô nhìn qua 2 người bên cạnh.

- Đây nè.... Anh không đi chơi vậy sao anh lại đi chung với Trần Minh Khải và cô gái này vậy?.…

- Cô đang ghen tị với tôi sao?

- Cái gì? Tôi mà ghen tị với anh á? Anh có bị điên không? 

- Giỡn với cô thôi bọn tôi đi gặp đối tác. Sao cô biết cậu ta vậy, hai người quen nhau sao?

- Tôi không quen nhưng mà bạn tôi quen.

- Bạn cô? Là cô gái này sao?

- Phải... 

- Chào sếp Hứa, nghe danh đã lâu nay lại có cơ hội gặp mặt đúng là quý hóa quá.... Tôi không ngờ ngoài đời anh lại đẹp trai như vậy, thật là tuổi trẻ tài cao.

- Cô là....?

- À tôi xin giới thiệu một chút về bản thân. Tôi là Lê Minh Tâm, là Tổng Giám đốc của tập đoàn Lê thị.

- Hóa ra là cô, đúng là không thấy sẽ không biết cô khác với lời đồn như nào..... Hahahaha~

- Có lời đồn gì về tôi sao....?

- À có nhiều người bảo trong giới thượng lưu này có một vị Tổng Giám đốc mới nhận chức nhưng không biết nhan sắc nàng ấy ra sao bọn họ nghĩ cô là một bac lão già, bụng phệ,… May thay bây giờ có cơ hội được gặp Lê tổng đây thật đúng là mỹ nhân.

- Haha.... Anh quá khen rồi. À tôi nghe nói ở công ty anh luôn bắt nạt bạn tôi sao?

- Gì cơ? Tôi bắt nạt cô ta?.….Là cô nói đúng không Cố Cẩm Chi?

- Chứng cứ rõ ràng như vậy rồi còn cãi….

-Tôi cãi? Được rồi coi như là cô đúng đi. Tôi thua, tôi thua cô được chưa?

- Hmmm! Tôi cũng mong anh đừng bắt nạt cô ấy là được rồi, vậy tôi rất mong trong công việc anh có thể chiếu cố bạn tôi nhiều hơn.

- Được được.

Cô nhìn sang người con trai bên cạnh một lúc rồi cũng quay lưng rời đi.

 

Mọi người cũng cùng nhau bước vào, bọn họ vui đùa với nhau nhưng chỉ riêng cô ngồi nhìn theo hướng ba người kia đi về phía bàn đối diện.

Cuộc vui kết thúc vào 11h30, cả ba người đều say nhưng chỉ riêng cô thì vẫn tỉnh, cô đưa mọi người về nhà rồi cô cũng đi về chung cư. Sáng ngày hôm sau cô nhận được một cuộc gọi, cô nhìn thấy hàng chữ phía trên là một cái tên, cô giật mình khi nhìn thấy cái tên ấy chính là Trần Minh Khải mối tình đầu của cô, cô giữ lại phong thái ban đầu, cô liền trả lời:

- Xi… Xin chào.…

- Tâm Tâm..... Đã lâu không gặp.

- Ừm đã lâu không gặp.

- Sáng vui vẻ nha.

- Cậu cũng vậy.

- Mà cậu gọi cho tôi có gì không?

- À không.... Vì tối qua gặp cậu ở quán bar nhưng lúc đó tớ bận quá nên không nói chuyện với cậu được. Nên bây giờ tớ mới có cơ hội được nói chuyện với cậu, mà cậu đã dậy chưa?

- À tôi dậy rồi. 

- Cậu đánh răng đi tớ đưa cậu đi ăn sáng.

- Ừm. Nhưng sao cậu biết tôi ở đây?

- À là bọn tớ theo dõi cậu, hì xin lỗi cậu nha, bọn tớ không cố ý.

- Không sao.

Sau khi vệ sinh cá nhân, cô liền thay đồ, rồi đi xuống nơi cậu đang đứng ở đấy.

Tại trước cổng chung cư.

- Tâm Tâm, tớ ở đây.

Cô tiến lại phía Minh Khải. Cô nói:

- Cậu trông không khác xưa là bao nhỉ? Cũng dáng vẻ đó tính cách đó.…

- Cũng tàm tạm. À đi thôi tớ đưa cậu đi ăn.

- Ừm.

- Cậu lên xe đi.

Rồi hai người cùng nhau đi đến nhà hàng Thiên Tân cách chung cư cô đang sống không xa. Trên xe cả hai không ai nói câu gì, một lúc sau Minh Khải quay qua hỏi cô.

- Công việc của cậu ổn chứ? Có thường xuyên gặp khó khăn không?

Cô im lặng không nói, 1phút sau cô mới trả lời.

- Cũng ổn. Mà cậu hỏi chuyện này để làm gì?

-  À không có gì.... Chỉ là tối qua cậu nói với sếp tớ về bản thân cậu. Nên tớ mới biết cậu là giám đốc của tập đoàn Lê thị.

- À.... Cậu biết tập đoàn đó sao?

- Tớ có nghe qua, nghe mọi người nói rất nhiều.

- Mà cậu bảo anh ta là sếp cậu. Vậy chứ cô gái hôm qua đi chung với 2 người là.… Bồ cậu sao?

- À chị đó là thực tập sinh vừa du học trở về, không phải bồ tớ đâu

-  À, chẳng qua tôi thấy người con gái kia rất hợp với cậu nên tưởng đó là bạn gái cậu.

- Haha tớ đã làm gì có bạn gái. Mà đến nơi rồi cậu xuống trước đi tớ đi cất xe.

Cô bước vào nhà hàng chờ cậu. Sau khi cất xe xong cậu cũng đi vào. Vừa bước vào bên trong cậu đã thấy cô đang ngồi bên cạnh cửa sổ, cậu tiến lại phía cô rồi cũng ngồi xuống. Đúng lúc này phục vụ đi tới đưa cho cậu menu cậu lại đưa qua cho cô bảo cô chọn, khi cô chọn xong cô lại đưa qua cho cậu bảo cậu chọn. Sau khi chọn xong món cậu lại hỏi cô:

- Cậu lớn hơn tớ một tuổi hay là tớ gọi cậu là chị nhỉ? Chị thấy được không?

- Tùy cậu thôi.…

Cậu mỉm cười rồi hỏi tiếp.…

- Chị.... Chắc cũng đã có người yêu rồi nhỉ?

Cô cười nhưng không nói gì, sau đó cô trả lời.…

- Cậu đoán xem.... Rồi cô cũng quay mặt ra phía cửa sổ.

Cậu thấy cô im lặng cậu đành trả lời thay cô.

- Chắc chị đã có rồi.... Chị xinh đẹp như thế không có thì uổng phí lắm. 

Cô chỉ biết cười chứ không biết phải nói gì hơn. Sau đó phục vụ lại đưa đồ ăn đi ra, cả hai cùng nhau ăn, nhưng không một ai nói gì, mãi cho đến 5phút sau cô mới hỏi cậu.

- Cậu nghĩ tôi có bạn trai thật sao? 

- Phải.…

- Haha.... Thật ra thì tôi cũng chưa..…. Như cậu thôi.

- Gì cơ? Chưa có sao?

Cô gật đầu sau đó cô cầm lấy chiếc đũa gắp lấy đồ ăn rồi bỏ vào miệng một cách chậm rãi. Cậup thấy cô ăn ngon lành như vậy cũng im lặng không nói thêm gì nữa. 

Bữa ăn kết thúc, cậu lại đưa cô quay về chung cư, tới nơi cậu cũng xin phép rồi rời đi. Cô nhìn theo bóng cậu đi khuất cô cũng cứ thế đi lên phòng. Vừa đặt chân tới phòng cô chưa kịp mở cửa thì bên trong đã có người đứng ngay trước cửa chờ cô đi vào, vừa bước vào bên trong đã có một giọng nói quen thuộc đang chất vấn cô sáng nay đã đi đâu. Cô thảm nhiên đáp:

- Tớ có hẹn.…

- Có hẹn? Cậu có hẹn với cậu nhóc kia sao?

- Sao cậu biết? 

- Trời!... Tớ là bạn thân của cậu đấy.

- Phải tớ vừa đi ăn với cậu ấy..…

- Biết ngay mà.... Ê đã hẹn hò chưa vậy?

- Hả?

- Cậu bảo là sẽ tỏ tình cơ mà...?

- À thì.... Chưa có cơ hội.…

- Gì chứ? Mỡ dâng đến miệng mèo rồi đấy? Sao mà chưa có có hội nữa.... Thật là chán cậu quá.

- Đành vậy thôi chứ biết sao giờ.... Tớ cũng phải làm giá chứ, con gái mà phải ở giá không được chủ động, chủ động sẽ bị coi thường đấy, cậu không biết sao?

- Cậu nói cũng đúng.... À thôi tớ phải tới công ty đây, mà.... Cậu không đi làm sao?

- À tớ ngày mai mới đi bây giờ tớ có nhiều việc phải làm lắm.

- Vậy tớ đi nha. Bai cậu.

- Bai 

Tại tập đoàn Hứa thị.

- Trịnh Hưng.

- Hứa tổng.

- Cậu thông báo chi tất cả các bộ phận. 5phút sau có mặt tại phòng họp.

- Dạ vâng

5phút sau tại văn phòng họp

- Chào Hứa tổng.

- Ngồi xuống đi.

Tất cả mọi người đều ngồi xuống, Hứa Minh Hải nói:

- Công ty chúng ta sắp cho ra mắt một sản phẩm mới, sản phẩm này có tên gọi là "Ánh Trăng Của Biển" Ánh Trăng Của Biển là một sợi dây chuyền quý hiếm.…

- Xin lỗi mọi người tôi tới trễ.

Mọi ánh mắt đều nhìn về phía cô, nhưng cũng mặc kệ sự có mặt của cô, cô thấy vậy cũng không quan tâm, vội tiến vào chỗ ngồi của mình. Hứa Minh Hải lại tiếp tục nói.

- Ánh Trăng Của Biển được mệnh danh là tài sản của quốc gia, nó đã mất tích từ lâu rồi, đến tận bây giờ chưa có ai tìm ra được tung tích của sợi dây chuyền này.

- Hứa tổng à? 

- Giám đốc Lý có chuyện gì sao?

- Tôi có một thắc mắc.…

- Ông nói đi.

- Nếu Ánh Trăng Của Biển đã mất tích từ lâu, theo lời cậu nói chưa ai tìm ra, thì chúng tôi sao tìm ra được sợi dây chuyền ấy?

- Tôi có nói mọi người tìm nó đâu.... Ý của tôi là mọi người thiết kế sợi dây chuyền này y như hình dáng ban đầu của nó vốn có, biến nó từ mất tích trở thành sợi dây chuyền đã được tìm về như chưa từng có chuyện mất tích ấy.

- Nhưng..... Hình dáng sợi dây chuyền ra sao bọn tôi thật không biết.

- Cái đấy ông không cần phải lo. Trịnh Hưng đưa bản thiết kế cho mọi người đi.

- Vâng.

- Đấy là bản thiết kế mẫu của nó, mọi người xem qua đi.

Lúc sau Hứa Minh Hải nói.

- Ai tham gia thiết kế dự án này. Cố Cẩm Chi, Cố Cẩm Chi 

- Cẩm Chi, Hứa tổng gọi cô kìa.

- Hứa tổng có chuyện gì sao?

-  Cô đi làm hay cô đi ngủ vậy?

- Xin lỗi Hứa tổng, tối qua toi uống nhiều rượu quá nên giờ vẫn chưa hết hơi men.

- Vậy sao? Là do hơi men, hay là đêm qua về trễ vậy?

- Chắc là cả hai đều đúng.

- À hay vậy đi, nếu như không ai nhận dự án này thì tôi sẽ giao dự án này cho Cố Cẩm Chi nhá, mọi người thấy được không?

- Tất nhiên là được rồi Hứa tổng.

- Không được đâu, tôi không làm được đâu, nếu làm không được sẽ ảnh hưởng rất lớn tới công ty đó ạ..…

- Thế à? Vậy giờ thì ai làm đây ta..... Thôi tôi quyết định rồi, Cố Cẩm Chi sẽ làm bản dự án này. 

- Ơ kìa sếp.

- Tan họp.

- Hứa Minh Hải tôi ghét anh.

- Cẩm Chi, cố gắng lên nha.

- Cố lên nha, chị tin em làm được.

- Cảm ơn mọi người.

- À Cẩm Chi,, sếp tổng bảo cô vào văn phòng gặp anh ấy.

- Tôi biết rồi.

Tại văn phòng của Tổng Giám đốc.

//Cốc cốc//.

- Vào đi.

- Anh gọi tôi tới đây làm gì?

- Nhờ cô tối nay hẹn gặp Lê tổng giúp tôi, tôi có chuyện cần bàn bạc với cô ấy. Tối nay tại nhà hàng Xuân Nghi. Thời gian 7h00 tối nay.

- Biết rồi.

- Ra ngoài đi

- Độc ác.

- Cô vừa nói gì xong vậy? Có tin tôi trừ lương cô luôn không?

- Anh nghĩ tôi sẽ cần tiền của anh chắc, nhà tôi không thiếu gì ngoài tiền. Mà anh sa thải tôi cũng được, mà tôi cũng muốn xin thôi việc từ lâu rồi, anh nghĩ tôi muốn làm chung công ty với anh lắm ư? Tôi đang mong chờ ngày anh sa thải tôi đây.

- Cô.

- Thôi tôi đi làm việc đây, chào anh sếp già..…

- Cô, cô được lắm.

- Bai nha chú. Xớ.…

Cô quay lưng rời đi, nhưng cô không biết lúc này Hứa Minh Hải đã tức giận đến đỏ hết cả mặt.

Tại bàn làm việc của Cố Cẩm Chi.

- Alo Tâm Tâm..…

- Cậu sao thế Chi Chi?

-  Tâm Tâm cậu phải đòi lại công bằng cho tớ..... Hức.

- Sao á, nói tớ nghe đi. 

- Cái anh sếp công ty tớ, anh ta là một tên vô cùng quá đáng, anh ta thù tớ về chuyện tớ tới trễ, và chuyện tớ ngủ trong giờ họp. Nên bây giờ anh ta trả thù tớ bằng cách thiết kế dự án có tên là Ánh Trăng Của Biển. Nhưng sợi dây chuyền đó đã không tồn tại từ lâu rồi, bây giờ anh ta bảo tớ thiết kế, nhưng tớ làm gì có kinh nghiệm nhiều đâu..... Đúng là tên ác ma.

- Thôi bình tĩnh, nhưng tớ thấy anh ta nói đúng đó, cậu vừa về nước không lâu, bây giờ anh ta cho cậu thiết kế dự án đó, không phải là tốt cho cậu còn gì?

- Tốt sao? Nhưng tớ có biết gì về cái đó đâu?

- Cậu có thể lên mạng tham khảo mà.... Yên tâm tớ tin cậu làm được, cậu phải làm được để chứng minh cho anh ta và cả công ty cậu hiện tại đang làm, biết cậu không phải là kẻ dễ bắt nạt.

- Tớ biết rồi, cảm ơn cậu nha Tâm Tâm, cậu nói đúng, phải làm mới biết mình không vô dụng. Thôi bai cậu nha tớ đi làm việc đây. À quên nữa, anh ta muốn tớ hẹn gặp cậu, đúng 7h00 tối nay tại nhà hàng Xuân Nghi.

- Anh ta hẹn tớ có gì không? 

- Chắc muốn bàn bạc với cậu về dự án nào đó thì phải.

- Được, tối nay tớ sẽ tới, mà tối nay cậu có tan làm không để tớ tới đón cậu?

- Tớ không biết nữa....... Nếu về được tớ sẽ alo cho cậu.

- Được. Cậu làm đi tớ cũng giải quyết một chút chuyện cái đã.

- Bai cậu nha, tớ phải làm việc rồi không thì anh ta thấy tớ ngồi nói chuyện với cậu mà không lo lầm việc, chắc anh ta còn giao thêm tài liệu cho tớ luôn quá..... Bai nha. Tâm Tâm.

- Bai cậu. Tôi nay gặp.

 

Tối đến tại nhà hàng Xuân Nghi. 

- Ồ chào sếp Lê

- Anh hẹn tôi ra có việc gì sao?

- À công ty tôi sắp cho ra một sản phẩm mới, sản.…

- Ánh Trăng Của Biển.

- Sao cô biết?

- Anh giao cho cô bạn thân của tôi cái dự án mà trước giờ chưa ai làm được, chứ anh nghĩ anh giao dự án ấy cho Cẩm Chi, anh nghĩ cô ấy làm được sao? Anh đang thù việc tư để trả thù cô ấy bằng cách này sao?

- Trà thù sao? Ý cô là việc cô ta đến trễ rồi còn ngủ trong giờ họp sao? Trời ơi, tôi có nhỏ nhen như vậy đâu, đúng là tôi rất muốn trả thù cô ấy nhưng không phải bằng cách này.

- Không phải cách này vậy anh muốn trả thù cô ấy bằng cách nào chứ?

- Tôi trả thù cô ta bằng cách... Nói tóm lại tôi không nhỏ nhen như vậy. Với cả về phía sợi dây chuyền " Ánh Trăng Của Biển " kia, tôi không có nói sẽ bắt cô ta tìm lại sợi dây chuyền đó, tôi chỉ nói với cô ấy là thiết kế lại sợi dây chuyền đó, giống như nó xuất hiện thêm lần nữa.

- Vậy ý anh là.... Anh muốn cô ấy tự tay mình thiết kế lại sợi dây chuyền ấy như nó chưa từng biến mất?

- Thông minh.... Ý tôi là vậy đó.

- Sao anh không nói rõ với cô ấy ngay từ đầu? Để cô ấy phải hận anh vậy anh thấy vui sao?

- Rồi tôi sai. Tôi đã không nói rõ với cô ta, để cô ta hiểu lầm tôi, tôi xin lỗi.

- À sẵn đây tôi cũng nói luôn, anh biết Cố Cẩm Chi là ai không?

- Là ai?

- Chắc anh biết chủ tịch Cố của tập đoàn Cố thị nhỉ? Là Cố Hoàng Hưng.

- À tôi biết..... Nhưng cô hỏi tôi chuyện này để làm gì?

- Cố Cẩm Chi là con gái của chủ tịch Cố, và cô ấy cũng là vị hôn thê của anh.

- Gì cơ? Cô ta là vị hôn thê của tôi? 

- Phải.…

- Sao cô lại biết? Nhưng chuyện này ngay cả tôi và cả cô ta còn không biết thì cô là người ngoài thì cô làm sao biết được?

- Trời trời, bộ anh nghĩ chủ tịch Hứa và phu nhân có thể dễ dàng nói cho anh nghe ư? Theo tôi được biết thì tính cách của anh Hứa đây rất khó để có thể dụ được anh kết hôn. Nhưng không sao, bây giờ thì tôi không cần phải ra tay cũng có người tự chui đầu vào lưới.

- Ý cô là Cố Cẩm Chi sao?

- Không sai. Nói cho anh biết một bí mật. Tôi vốn là học trò của chủ tịch Cố, nhưng chuyện này không có gì phải nói hơn việc ông ấy nhờ tôi giúp Cố Cẩm Chi và anh nên duyên vợ chồng, nhưng tôi còn chưa ra tay thì cô ấy đã là nhân viên của công ty anh. Đúng là có duyên với nhau từ trước thì dù có đi đâu cũng quay về với nhau mà thôi.

- Tôi không tin, cô lừa tôi phải không?

- Hơ việc gì tôi phải gạt anh làm gì cơ chứ? Tôi lừa anh tôi được gì? Bộ tôi gạt anh là có cơm ăn à?

Anh ta trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy những lời cô nói cũng có lý, anh ta nói:

- Nếu như đúng với những gì cô nói thì sao Cố Cẩm Chi cũng giống như tôi, không biết gì về chuyện này? 

- Như câu nói cũ, anh nghĩ cô ấy bằng lòng sao? Tôi là bạn thân của cô ấy đã 5 năm rồi anh nghĩ tôi lại không hiểu gì về cô ấy sao?

- Cũng đúng.…

Cô lại nói tiếp:

- Với lại, nếu hôn thê của cô ấy không phải là anh thì cô ấy còn có thể chấp nhận. Nhưng... Anh lại là vị hôn thê của cô ấy. Haiz không biết khi cô ấy biết được sự thật này thì cô ấy sẽ ra sao nhỉ? À còn nữa cũng may chuyện anh giao cho Cố Cẩm Chi cái dự án ấy vẫn chưa đến tai của chủ tịch Cố, nếu không thì anh xác định với ông ấy đi là vừa. Ông ấy chỉ có cô con gái là Cố Cẩm Chi thôi, nếu ông ấy nghe tin con gái mình bị người ta bắt nạt, thì anh nghĩ ông ấy có thể bỏ qua cho anh không? 

- Haiz... Đúng là phức tạp.

Nói chuyện được một lúc, Hứa Minh Hải ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng cô lại từ chối, cô nói:

- Tôi muốn đến công ty anh đón cô bạn thân của tôi, anh có thể đưa tôi tới đó chứ?

- Đương nhiên là được rồi. Cũng thật trùng hợp tôi cũng đang định về công ty để lấy tài liệu. Vậy chúng ta đi chung đi.

- Được.

Vậy là cả hai người cùng nhau đi tới Tập đoàn Hứa thị. Trên đường đi cả hai không một ai nói gì. Một lúc sau, Hứa Minh Hải quay qua nhìn cô, anh ta hỏi:

- À Lê tổng này.

- Hả?

- Cô tên là gì ấy nhỉ?

- Tôi hả? Tôi tên Lê Minh Tâm, mọi người cũng hay gọi tôi một cái tên khác nữa.

- Tâm Tâm phải không? 

- Sao anh biết?

- Thì cô bạn thân của cô Cố Cẩm Chi hay gọi như vậy mà.…

- À....!

- Tôi được phép gọi cô như vậy không?

- Tùy anh thôi.

- Mà cô Tâm Tâm nè!

- Anh nói đi...!

- Cô chắc cũng đã có bạn trai rồi nhỉ?

- Anh nghĩ là tôi có sao?

- Đúng rồi, cô xinh đẹp vậy mà.... Không có người yêu thì cũng hơi phí tuổi thanh xuân của cô nhỉ?

- Haha thật ra thì tôi vẫn chưa....?

- Gì cơ? Cô đùa tôi sao? Xinh đẹp như này không có bồ, thật đúng là không tin nổi....!

- Đúng là tôi chưa có nhưng mà tôi có người mình thích.

- Ai cơ, tôi quen người đó không?

- Chắc có đó... Haha..…

Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc khi chiếc xe đã được đỗ ngay tại sân trước cổng công ty. Cô lôi ra từ chiếc túi xách ra một chiếc điện thoại, cô vội vàng gọi cho Cố Cẩm Chi, vài phút sau đầu dây bên kia vang lên một giọng nói.

- Alo Tâm Tâm.

- Chi Chi cậu tan làm chưa? Để tớ đến đón cậu.

- Huhu! Tâm Tâm.

- Sao thế?

- Cái bà trưởng phòng công ty tớ lại giao cho tớ thêm một bản dự án khác bảo tớ làm. Mà dự án này còn khó hơn dự án kia của tên Hứa Minh Hải kia nữa, bà ta bảo tớ phải làm hết đống tài liệu này, mất mấy tiếng cũng được, nhưng sáng sớm ngày mai phải đưa tới cho bà ấy rồi.... Huhu giờ tớ phải làm sao đây Tâm Tâm?

- Vậy cậu có muốn tớ giúp cậu một tay không?

- Được thế thì còn gì bằng....!

- Yên tâm, tớ đang ở cùng tên sếp Hứa kia hiện tại bọn tớ đang ở trước cổng công ty đợi cậu. Bây giờ bọn tớ sẽ lên đó tìm cậu. Chờ tớ nha.

- Được được.

- Đợi tớ, mà thôi tớ cúp máy trước đây. Bai cậu.

- Ỏ bai..…

- Anh Hứa, anh rảnh chứ?

- Ừm đúng là tôi đang rảnh... Nhưng sao à?

- Đương nhiên là lên giúp cô bạn tôi giải quyết đống tài liệu kia rồi.…

- Ơ nhưng..…

Anh ta còn chưa nói xong đã bị cô kéo xuống xe, anh ta nói:

- Ê từ đã.... Để tôi tự đi đừng kéo.

Một lúc sau cả hai đã đến nơi mà Cố Cẩm Chi đang làm việc, khi nhìn thấy cô, Cẩm Chi liền lao tới ôm lấy cổ cô mà khóc nức nở, cô thổn thức nói:

- Hức Tâm Tâm cứu tớ, tớ sầu từ nãy đến giờ. Tớ không muốn làm việc ỏ đây nữa tớ muốn thôi việc..

- Thôi mà, tớ đã tới đây rồi, tớ sẽ giúp cậu. Có được không?

Cô gật đầu đồng ý.

- Ủa sếp sao anh ở đây?

- Tôi bị kéo đến đây đó.…

- Là tớ bảo anh ta tới giúp cậu đó..…

- Ò.…

- Cậu đưa tài liệu cho tớ đi.

- À đây.

Cô đưa tài liệu cho Tâm Tâm và Hứa Minh Hải.

- Nè của hai người.

Rồi cả ba cùng nhau làm việc, cả ba làm việc miệt mài không ngừng nghỉ, đến tận 5h sáng bọn họ mới làm việc tài liệu nhưng chỉ riêng Cố Cẩm Chi là vẫn còn chưa xong bản thiết kế, cô nói :

- Thế là đã xong tài liệu mà trưởng phòng Mai giao, nhưng chỉ còn bản thiết kế này thì..... À Tâm Tâm cậu vất vả rồi, hay cậu về nhà nghỉ ngơi đi, tớ chắc sẽ không về được rồi, tớ còn nhiều chuyện phải làm lắm.

- Thôi tớ ở đây với cậu, nếu về chúng ta về chung.

- Không cần đâu, cầu về trước đi.

- Tôi thấy bạn cô nói đúng đó hai người nên về đi, hôm nay tôi cho cô nghỉ, không cần phải đi làm đâu.

- Đúng rồi đó.

- Nhưng mà.... 

- Hmmm.... Giờ ý cô sao!

- Haiz... 

- Không phải cô muốn thôi việc sao? Giờ tôi cho cho nghỉ một ngày , cô không muốn, chứ cô muốn sao? Hay tôi cho cô tăng ca tiếp nhá....!

- Sếp nay anh có bị sao không thế? Sao bình thường tôi muốn nghỉ ngơi thì anh không cho, tự nhiên bây giờ có bạn thân tôi ở đây, thì anh lại cho phép tôi được nghỉ một ngày, hay là anh có ý gì với bạn tôi, này nha người ta đã có người mình thích rồi nhá.... Anh đừng nên có ý đồ gì với cô ấy, nếu không thì.…

- Nếu không thì sao...?

- Thì.... Thì anh đừng đụng vào cô ấy là được.

- Bây giờ tôi hỏi cô có muốn nghỉ phép hay tăng ca....?

- Thôi tôi nghĩ là tôi nên làm tiếp thì hơn dù sao dù tôi về thì Tâm Tâm cũng phải tới công ty làm việc. Vậy thôi cảm ơn ý tốt của anh nha, nhưng tôi sẽ không về đâu?

- Cô chắc chứ?

- Tôi chắc.…

- Vậy trong giờ làm việc đừng ngủ nhá?

- Anh.…

- Tôi đùa thôi. Nếu muốn ngủ cứ ngủ tôi sẽ không nói gì đâu. Sẽ không đuổi việc cô đâu, không phải sợ.

- Xớ.... Anh tốt thế chắc Mặt Trời mọc phía tây quá.

- Chứ bình thường tôi không tốt sao?

- Tốt á? Ác ma thì có chứ tốt gì....!

- Theo tớ là anh ta không tốt đâu.…

- Sao cô nói thế?

- Tôi nghĩ là anh vì chuyện tối qua tôi nói với anh thì đúng hơn đó!

- Chuyện tối qua? Là chuyện gì?

Cố Cẩm Chi khó hiểu hỏi.

- À không có gì..…

- Thôi cũng đã sáng rồi tớ phải đến công ty đây.

- Khoan đã, cô Tâm Tâm cô khoan đi đã!

- Sao thế? Có chuyện gì sao?

- Cô theo tôi vào văn phòng một lát đi.

-  Ò

Cô theo anh ta vào văn phòng, lúc sau anh ta đưa ra một tập tài liệu bảo cô xem qua, đương nhiên là cô không hiểu gì rồi vì ngành nghề cô chọn là tiểu thuyết, chứ có phải là thiết kế đâu, cô nói:

- Anh đưa tôi cái bản thiết kế này để làm gì vậy? 

- À không phải tôi bảo cô làm, mà là tôi muốn cô dùng cái bản thiết kế này dùng trong việc tác phẩm mới của cô sắp được ra mắt. 

- Sao anh biết tôi sắp cho ra mắt tác phẩm mới?

- À cái đó hả, cô có đăng tác phẩm mình trên diễn đàn sao tôi không biết được chứ. Từ lâu tôi đã muốn được kí kết hợp đồng cùng công ty cô, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội được kí hợp đồng, nhưng giờ thì đã có cơ hội ấy, mong rằng chúng ta sẽ là đối tác của nhau.

- Nhìn kĩ lại thì bản thiết kế này không tồi, mặc dù tôi không giỏi về thiết kế nhưng cảm nhận của tôi về nó quả thật đúng là nên nhận lấy nó... Haha.

- Nếu cô thích nó thì tôi sẽ tặng nó cho cô.

- Thôi công sức anh thiết kế sao tôi dám nhận không được. À hay vậy đi, tôi mua lại bản thiết kế này, anh ra giá đi tôi sẽ mua.

- Ể không được, cái này có đáng là bao đâu, không cần trả tiền đâu. Cô cứ nhận lấy đi.

- Vậy nếu anh có tâm thì tôi cũng có lòng nhận. Cảm ơn anh. À nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước ạ.

- Ừm để tôi tiễn cô.

- Không cần đâu tôi tự về được.

- Để tôi tiễn

- Vậy thôi được, cảm ơn anh.

Cô theo anh ta ra bên ngoài, vừa ra khỏi phòng đã có những ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hai người, cô khó hiểu nhìn anh, anh cũng vậy, nhưng sau đó cô cũng định thần lại và nói với anh: 

-  Thôi tới đây thôi, anh vào làm việc đi, để tôi tự về.

- Vậy cô về cẩn thận nha.

Sau đó cô quay lưng rời đi. Sau khi cô đi đã có nhiều lời bàn tán từ phía sau.

- Ê cô gái kia là ai vậy, trông vừa xinh đẹp lại còn thanh cao nữa, giống như là vị tiểu thư cao quý nào đó, trông bọn họ chẳng khác gì là một đôi cả, đúng là trai tài gái sắc,  haiz tại sao trên đời này lại có người con gái như này chứ, ui thật là….

Sau khi đi ra từ văn phòng của Hứa Minh Hải, cô vô tình bắt gặp Trần Minh Khải ở đại sảnh, cô cũng nói chuyện với cậu một lúc rồi cũng rời đi, vâu nhùn theo bóng cô rồi cũng quay lưng rời đi.

Tại bộ phận thiết kế.

- Mọi người ơi, mọi người biết tin gì chưa?

- Sao thế?

- Sáng nay khi mà tôi tới công ty, tôi có thấy một cô gái bước ra từ văn phòng giám đốc, theo như tôi đoán chắc tối qua cả hai người ấy đều ở trong văn phòng, không biết bọn họ là gì với nhau nhỉ?

- Cô hỏi thừa quá đã ở chung phòng thì chính là mối quan hệ đó rồi.

Cuộc trò chuyện của các nhân viên ở bộ phận thiết kế đã bị Trần Minh Khải nghe hết tất cả, nhưng cậu cũng không quan tâm, cậu liền đi tìm Tổng Giám đốc, cậu đi ngang qua đám nhân viên kia, cậu liền tiến vào văn phòng cậu gõ cửa, giọng nói bên trong nói vọng ra.

- Mời vào.

- Anh Minh Hải.

- Minh Khải em tới rồi sao?

- Vâng.

- Em ngồi đó đi.

- Dạ.

- À anh này….

- Sao em?

- Anh và Tâm Tâm là.…

- À bọn anh chỉ là đối tác thôi. Sao em lại hỏi vậy?

- À không có gì. Chỉ là em thấy đám nhân viên ngoài kia đang thì thầm chuyện anh và Tâm Tâm ở chung phòng!

- Gì cơ? Ở chung phòng? Ai nói với em vậy?

- Em nghe mọi người nói thế.…

- Anh đã có vị hôn thê và Tâm Tâm cô ấy cũng có người mình thích rồi. Nên bọn anh không thể nào đâu.

- À!

- Với lại mục đích cô ấy ở trong văn phòng của anh là vì tối qua cô ấy có ở lại công ty anh là để giúp cô bạn của ấy làm báo cáo, bọn anh xong hết công việc là lúc đó cũng đã 5h sáng rồi, lúc đó cô ấy đã định đi rồi nhưng anh bảo cô ấy vào văn phòng anh một lát, nhưng không có ý đồ gì đâu, chỉ là bọn anh đanh bàn chuyện hợp đồng nên cô ấy mới rời khỏi văn phòng anh vào khoảng thời gian đám nhân viên kia đi làm, nên mọi người mới hiểu lầm chứ không có gì đâu.... Ê mà khoan! Đừng nói là em thích Tâm Tâm.... Nha?

Cậu gật đầu..…

- Thật vậy sao? Không biết người Tâm Tâm thích là ai nhỉ? Cũng có thể người cô ấy thích cũng là em đấy..…

- Em nghĩ là không phải đâu.

- Sao không phải chứ? Em không tin thì để khi nào đó anh sẽ hỏi cô ấy.

- Thôi ạ!

- Sao thôi? Yên tâm em cứ để đấy anh sẽ giúp hai người thuộc về nhau.…

Cậu cũng chỉ biết cười cho qua, vì câuj cũng đã đơn phương cô từ lâu, từ khi mà cô vừa đặt chân vào lớp cậu, thì cậu lúc đó đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cậu luôn sợ rằng bản thân mình không xứng đáng với cô, tuy anh học rất giỏi, cũng có nhiều người theo đuổi nhưng cậu luôn thấy sợ hãi, cậu rất sợ cô sẽ từ chối anh, cậu sợ bản thân mình không thể cho cô được một tình yêu viên mãn, nên anh đành phải che giấu tình cảm ấy vào trong lòng, cho đến lúc cô rời đi anh cũng chẳng thể nói với cô, những gì mà anh muốn nói từ lâu. Cho đến khi anh gặp cô tại quán bar nhưng anh cũng chẳng thể có can đảm để nói. Giờ đây, anh được Hứa Minh Hải hứa sẽ giúp anh có được cô, tuy ngòi mặt anh tỏ ra không cần nhưng tân sâu bên trong anh luôn cảm thấy rất vui, như thể anh sắp có một món quà vô giá nào đó. Anh và cô bỏ lỡ nhau quá nhiều rồi, nếu lần này thành công có được cô, anh nhất định sẽ k để cô đi nữa, anh yêu cô, anh rất yêu cô, cô cũng vậy cô yêu anh, cô rất yêu anh, nhưng liệu rằng cả hai có nhận ra tình cảm của đối phương không? Liệu rằng họ có gặp sóng gió nào ngăn cách họ nữa không? Liệu rằng đến cuối cùng họ có về với nhau được hay không? Tất cả đều phụ thuộc vào ý trời, dù có muốn nhưng chẳng ai đoán trước được tương lai. 

Quay về thực tại.

- À em xin phép em đi tới phòng nhân sự một lát ạ.

- Em tới nhận tiền lương hả?

- Dạ vâng!

- Thế em đi đi.

- Vậy em xin phép đi trước ạ.

- À này!

- Sao ạ?

- Em.... Lấy lương xong là em về hay ở lại chơi đã?

- Chắc em sẽ về luôn ạ. Chứ em cũng có nhiều chuyện chưa làm nữa. Sắp tới em còn phải về quê nữa.

- À thế vậy tạm biệt em! Khi nào có thời gian rảnh rỗi thì chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu coi như là lần cuối chúng ta gặp nhau, sao này nếu có cơ hội thì uống tiếp. Haha.…

- Dạ được ạ. Hẹn anh hôm khác chúng ta cùng uống rượu. Lúc đấy em sẽ khiến anh say trước em luôn.

- Haha! Lúc ấy nhớ gọi cả Tâm Tâm cùng tới nha. 

- Dạ. Vậy em xin phép đi trước ạ.

 

Một lát sau tại bộ phận nhân sự.

- Em chào chị em tới đây nhận lương ạ.

- Cậu là Trần Minh Khải?

- Dạ, đúng rồi chị.

- Tiền lương của cậu.

Cậu cầm lấy số tiền lương mà trưởng phòng nhân sự đưa cho cậu, sau khi nhận xong cậu tạm biệt mọi người rồi cậu ra về.

Trên đường trở về nhà, cậu luôn nghĩ về cô, nghĩ về bóng dáng cô, nghĩ về khoảng thời gian mà cậu và cô chơi đùa với nhau. Cậu thích cô, rất thích cô, hình như cậu chưa từng yêu ai nhiều đến như thế. Trước kia, cậu từng yêu một cô gái, nhưng dường như, từ trước đến giờ cậu luôn lạnh nhạt với cô ấy, ngoại trừ cô thì cậu không bao giờ yêu ai khác ngoài cô cả. Cậu luôn che giấu tình cảm của mình, không để cho một ai biết kể cả mẹ anh. Mặc dù, mẹ anh luôn là người thấu hiểu rõ về tính cách, suy nghĩ của con trai mình nhưng bà lại chằng hề hay biết cậu đang thầm thương cô bệnh nhân mà bà đang điều trị. Nếu bà ấy biết được chuyện này, thì liệu rằng bà có chấp nhận cô trở thành con dâu của mình, hay là ngăn cản mối quan hệ này chứ? Điều này, khiến cô lo lắng, từ trước đến nay, cô luôn nghĩ rằng, sau này, khi cô về ra mắt gia đình cậu, thì mẹ cậu ấy sẽ chấp nhận chứ? Hay sẽ từ chối và phản đối không cho cô có cơ hội vào gia đình mình làm con dâu. Cô luôn lo sợ rất nhiều, cô sợ bà ấy ghét bỏ mình, sợ bà ấy phản đối mình, và sợ bà ấy, bắt mình chia tay với cậu. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play