Xích Tố xuất thân từ nông thôn vốn không biết tác giả của bài thơ này là một tác gia nổi tiếng, nên nàng vẫn luôn cho rằng hai câu thơ ấy là do Thẩm phó tướng quân viết.
Dạ Oanh cô nương lập tức lấy ra một lá thư, nói: “Mời cô nương xem, đây là thư tay của trưởng nữ Tô gia, chắc cô nương cũng biết Thẩm tướng quân năm đó là thuộc hạ của Tô gia quân chứ?“
Xích Tố ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tướng quân chỉ nói ngài ấy tên là Thẩm Huy, những chuyện khác thì ta đều không rõ.”
Dạ Oanh cô nương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ, may mà có bài thơ này ở đây, nếu không thì sẽ rất khó để thuyết phục được Xích Tố cô nương.
Cô bước tới bế Mê Nhi lên, nói: “Mời cô nương đi theo ta, Thẩm tướng quân đang ở Kinh thành, bây giờ là tham tướng tứ phẩm, chúng ta sẽ dẫn cô nương đến gặp ngài ấy.”
Chuyện về đội binh sĩ kia vẫn còn đó khiến Xích Tố không khỏi không thận trọng, nàng vẫn không tiến liên trước mà vẫn tiếp tục hỏi: “Cô nương, không phải ta không tin các ngươi. Chỉ là… mấy người đàn ông bị các cô đánh thuộc là sao vậy? Lỡ… lỡ như làm vậy gây bất lợi cho tướng quân thì Xích Tố tuyệt đối không thể đi theo các cô được rồi.”
Dạ Oanh biết nếu như bọn họ là những người đầu tiên báo tin với Xích Tố thì nàng ta chắc chắn sẽ vui vẻ phấn khởi đi theo họ ngay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play