Tiêu Tông đứng tại chỗ, không nói một lời nào, lại bị suy nghĩ của Diệp Phỉ Nhiên vừa mới hóng chuyện xong bán đứng hết sạch. 
Chỉ nghe thấy tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên: [Ha ha, còn có chuyện gì nữa! Hắn cảm thấy mình không được tôn kính, bên cạnh ngay cả thân binh cũng không có, cho nên mới diễn khổ nhục kế với nhị biểu ca. Nhưng mà lần này hắn xem như một mũi tên trúng hai đích, vừa lấy được thể diện cho bản thân, Nhị ca cũng không cần tập luyện suốt ngày suốt đêm ở Đồng Tử Doanh nữa. Sân luyện tập của Đồng Tử Doanh là nơi chết người, tuy rằng Nhị ca có võ công cao cường, trải qua chắc chắn không sao cả, nhưng phủ Kính quốc công cũng không cho y trở về dễ dàng như vậy.]
Tiêu Tông đương nhiên cũng nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, hắn ta cũng không giải thích gì, tư thế nhận sai cũng rất nghiêm chỉnh: "Tông Nhi biết lỗi rồi, xin nghĩa mẫu trách phạt."
Tô Hạo Vân bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: "Trừng phạt con thì có lợi ích gì chứ? Hai đứa bé hư này quá lỗ mãng, lỡ như làm bản thân mình tổn thương thì sao bây giờ? Trước mắt con chỉ bị thương ngoài da, nếu như..."
Tiêu Tông ngắt lời nàng: "Nghĩa mẫu, sẽ không có nếu như đâu, Tông Nhi biết chừng mực, Nhị ca cũng... có chừng mực."
Tô Hạo Vân cũng biết Tiêu Tông có tài nghệ cao cường, võ công của thằng cháu hai nhà mình cũng không kém, nghĩ lại thì hai đứa sẽ không gây ra họa lớn gì.
Ngược lại nàng còn hơi tự trách, nói: "Đều do nghĩa mẫu không làm tròn trách nhiệm, không đấu lại được với những kẻ kia, còn phải để con diễn khổ nhục kế mới có thể lấy lại tất cả những thứ thân vương vốn nên có."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play