Năm đó hoa hạnh nở rộ, Diệp Phỉ Nhiên mười bảy tuổi. Tiêu Tông đăng cơ, đổi niên hiệu thành Minh Đức, sử viết Đại Ninh - Võ Đế Minh Đức.
Vì vừa mới đăng cơ nên Tiêu Tông luôn có những phiền não nho nhỏ. Mấy ngày nay, văn võ bá quan đều nháo nhào hết lên bảo hắn phải lập hậu, ồn ào đến nỗi đầu hắn muốn nổ tung. Hết cách nên hắn đành phải tạm thời đẩy chính vụ sang cho Đại thần phụ chính và Thừa Tướng đại nhân.
Mà Diệp Phỉ Nhiên không thể ở trong cung được, do đó Hoàng Đế đã sửa Đông cung thành Tàng Kim cung cho cậu ở. Bởi vì Đông cung chỉ cách Hoàng cung một bức tường, trên cơ bản luôn có một nửa ở ngoài cung.
Lúc này Diệp Phỉ Nhiên đang rất vui vẻ, mỗi ngày cậu đều phải cưỡi ngựa chạy ra ngoài đi chơi mới được. Vì thế, đa số thời điểm Hoàng Đế đến thì hầu như cậu không có ở nhà.
May thay hôm nay Tiêu Tông không bỏ lỡ cơ hội, vì cậu đang lười nhác nằm trên sập lật sách. Không biết quyển sách này có chỗ nào hấp dẫn mà cậu lại tập trung như thế.
Thình lình, Tiêu Tông tiến lên hỏi: “Phỉ Nhi đang xem gì vậy?”
Ai ngờ vừa mới nghe thấy tiếng hắn, cậu đã hoảng hốt giấu nhẹm quyển sách xuống dưới gối, chột dạ quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Tông ca ca, huynh đến rồi à? Hè hè… chỉ là một quyển sách giải trí thôi mà, không có giá trị gì cả. Huynh có xem cũng chẳng tiếp thu được gì đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play