Thời gian đã trôi qua một lúc lâu, nhưng cả triều đình vẫn yên phăng phắc. Các văn võ bá quan đều lặng thinh, không dám hé miệng. Ngược lại, Hoàng đế và Tô Dư Lan đều thở phào nhẹ nhõm, kể cả Thiếu phó cũng thả lỏng tâm trạng, chợt hiểu ý của Lạc Thân Vương.
Hóa ra, hắn không phải cố ý mưu phản, mà cũng giống như mình, thích một người đàn ông. Mà điều này đối với một thân vương quả thật là một việc lớn. Thế nhưng so với việc mưu phản, dường như nó chẳng có gì to tát cả.
Hoàng đế cũng nghĩ như vậy, ngài nhìn chiếc áo mãng bào kia và hỏi: "Ồ, đây không phải là y phục cưới của thân vương sao? Lạc Thân Vương đã có người trong lòng rồi à?"
Theo luật Đại Ninh, mãng bào của thân vương thường là thanh mãng, chỉ có y phục cưới mới được dùng kim mãng. Vì vậy, chiếc áo này không vi phạm quy định.
Nào ngờ dưới triều, Tiêu Cẩm Đường bỗng thấy uất ức mà lấy tay che mặt khóc nức nở, thưa: "Hoàng huynh, thần đệ bị oan uổng! Sáng sớm đã bị hỏa hoạn thiêu rụi phủ đệ, lại còn bị những kẻ rắp tâm vu cáo mình mưu phản! Thần đệ không tin nổi, những người xông vào phủ đệ thần đệ để chữa cháy thực sự muốn giúp thần đệ dập lửa sao? Rõ ràng có rất nhiều nô bộc thị vệ ở đó, họ lo chuyện gì chứ? Chắc chắn là có kẻ có tâm mưu toan, muốn xem thần đệ mưu phản. Thật làm họ thất vọng rồi, thần đệ chỉ muốn cưới một… không đúng, muốn gả cho một lang quân như ý để sống tốt qua ngày thôi." 
Lạc Thân Vương vừa dứt lời, Tô Dư Lan suýt nữa phun ra một búng máu.
Đến cả Triệu Dực cũng vô cùng kinh ngạc, mắt hắn trừng lớn như chuông đồng, nghĩ thầm quả là sét đánh ngang tai! Lạc Thân Vương cao lớn, to khỏe như vậy… mà lại là thụ sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play