CHÚ NHỎ, ĐỪNG VẬY MÀ

Chương 1


2 tháng


1.
Buổi tối đúng tám giờ, sau khi rửa mặt xong, Chu Đình Khác gõ cửa phòng tôi.

"Anh Anh, ngủ chưa?"

Tôi lê dép đến mở cửa.

"Chú nhỏ."

Hôm nay Chu Đình Khác có vẻ rất bận, sau khi tan làm vẫn luôn ở trong thư phòng, đến giờ vẫn chưa thay bộ vest trên người, chỉ nới lỏng hai cúc áo sơ mi, toát lên vẻ phóng khoáng mà thường ngày không xuất hiện.

Chú ấy cầm một cốc sữa nóng, tôi vô thức đưa tay ra nhận.

Đôi lông mày đẹp đẽ của Chu Đình Khác bỗng nhíu lại:

"Vào thu rồi, tóc ướt dễ bị cảm."

Tôi chớp chớp mắt: "Lát nữa cháu sẽ sấy."

Chu Đình Khác không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn tôi.

Tôi lập tức đổi lời: "Ngay lập tức ạ."

Tôi quay lại lấy một chiếc khăn lau tóc.

Chu Đình Khác đứng ở cửa hỏi: "Chú vào được không?"

Chú ấy ra hiệu với cốc sữa trong tay.

"Được ạ."

Chu Đình Khác bước vào.

Tôi nghĩ chú nhỏ đặt cốc sữa xuống rồi đi, không ngờ chú ấy đi thẳng về phía tôi.

"Uống sữa trước đi, lát nữa nguội mất."

Miệng cốc hơi lạnh chạm vào môi tôi, tôi dừng lại một chút.

Thân hình cao lớn của Chu Đình Khác mang đến cảm giác áp lực, tôi theo bản năng thuận theo, nhấm nháp uống sữa từ tay anh ấy.

Anh ấy cúi xuống nhìn tôi, tôi cũng ngước mắt nhìn anh ấy.

Quá trình này dường như kéo dài rất lâu.

Tôi thấy yết hầu của Chu Đình Khác chuyển động lên xuống,...thật gợi cảm nha.

Ánh mắt tôi vô thức trượt xuống theo yết hầu, cổ áo mở, xương đòn lộ ra một chút, toát lên vẻ hấp dẫn kỳ lạ.

Má tôi dần ửng đỏ, ánh mắt không thể rời đi.

Trong đầu tôi nghĩ, chú nhỏ hễ có thời gian là tập thể dục, thân hình chắc là rất...

Cuối cùng, cốc sữa cũng đã cạn.

Chu Đình Khác đặt cốc xuống, khi tôi chưa kịp phản ứng, đã lấy chiếc khăn trong tay tôi, trùm lên đầu tôi, che khuất tầm nhìn.

Bàn tay lớn ấn lên đỉnh đầu tôi, đẩy tôi lùi lại.

Tôi thuận theo lực của chú ấy lùi lại, cho đến khi chân chạm vào ghế.

Giọng nói trầm ấm của Chu Đình Khác từ trên đầu vọng xuống: "Ngồi xuống."

Tôi nghe lời ngồi xuống.

Chú nhỏ vòng ra sau, nhẹ nhàng lau tóc cho tôi.

"Chú nhỏ..."

Không hiểu sao, tôi lại có chút lo lắng.

"...không có gì"

Tôi nhất thời không biết nói gì, cứ thế mà im lặng.

Chu Đình Khác cũng không hỏi thêm.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng.

Không lâu sau, Chu Đình Khác đặt khăn xuống, bật máy sấy.

Tiếng "ù ù" vang lên, có chút đột ngột, nhưng lại dường như lại rất hợp lý.

Tâm trạng hoảng loạn của tôi lắng xuống một chút.

Nhưng...

Những ngón tay ấm áp khô ráo của Chu Đình Khác thỉnh thoảng xuyên qua tóc lướt qua tai tôi, khiến sống lưng tôi cứng đờ.

Cảm xúc hoảng loạn lại kéo đến.

Tôi không tự chủ mà nắm chặt quần áo, ngồi thẳng lưng.

Không biết bao lâu sau, tiếng "ù ù" dừng lại.

Đỉnh đầu bị xoa nhẹ.

"Xong rồi, sau này nhớ sấy khô tóc trước, đừng để bị bệnh."

Tôi chậm chạp gật đầu: "Vâng."

Chu Đình Khác cười khẽ: "Vậy… cháu ngủ ngon."

"Chú nhỏ ngủ ngon."

Tôi thậm chí không dám quay đầu nhìn chú ấy.

Cho đến khi Chu Đình Khác đi qua tôi, không quay đầu mà bước thẳng ra khỏi cửa.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng kín, trong tôi bỗng xuất hiện cảm giác... lạ lùng.

2.
Tình trạng này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?

Hình như là... sau lễ trưởng thành.

Một tuần trước là sinh nhật mười tám tuổi của tôi, Chu Đình Khác đã tổ chức cho tôi một lễ trưởng thành rất long trọng.

Bạn bè của tôi, bạn bè của chú ấy, tất cả đều tham dự.

Trong đó bao gồm cả những người xuất chúng của nhiều lĩnh vực khác nhau.

Chú nhỏ giống như đang tạo rất nhiều cơ hội và các mối quan hệ cho tôi.

Từ đó, mọi người đều biết rằng chú ấy cực kỳ yêu thương tôi - cô cháu gái không có quan hệ huyết thống này.

Có người vừa ngưỡng mộ nhưng cũng vừa ghen tị.

Dù tôi không hiểu rõ vì sao Chu Đình Khác lại làm như vậy, nhưng tôi tin tưởng chú ấy, nên không hỏi thêm.

Nhưng bây giờ, luôn có cảm giác gì đó không ổn.

Tôi có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ, trước đây luôn là người giúp việc mang đến.

Sau sinh nhật, việc trở thành một phần “công việc” Chu Đình Khác.

Chú nhỏ còn nói rằng tôi đã xuất hiện trước mặt mọi người, sợ rằng đối thủ kinh doanh của chú ấy sẽ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, nên từ giờ biệt thự sẽ không có người giúp việc ở lại qua đêm.

Vì vậy, chú ấy sẽ tự mình mang sữa cho tôi.

Nghe lời giải thích này thì không có vấn đề gì.

Nhưng giờ tôi cảm thấy, có chút kỳ lạ.

Trong đầu tôi toàn là hình ảnh yết hầu của Chu Đình Khác chuyển động và cảm giác bàn tay to lớn của chú ấy chạm qua tai tôi.

Tôi vỗ nhẹ má đang nóng bừng, tự nhắc nhở mình:

"Không phải “mùa xuân”, không phải “mùa xuân”, mày đừng có mà nghĩ lung tung."

Sau khi gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tôi nằm xuống giường chơi điện thoại một lúc, rồi tắt đèn đi ngủ.

Sau khi trưởng thành, Chu Đình Khác không còn giữ tôi như trước, Giang Tuyết Dung hẹn tôi ngày mai ra ngoài chơi, nên hôm nay tôi phải nghỉ sớm.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai vừa ló dạng.

Tôi dậy rửa mặt trang điểm, mặc một chiếc váy ngắn, vui vẻ xuống lầu.

Không ngờ rằng hôm nay Chu Đình Khác không đi làm, đang ngồi xem TV dưới lầu.

Chú ấy mặc một bộ đồ trắng kem, khuôn mặt mệt mỏi, không còn vẻ sắc bén và áp lực như thường ngày, cả người trông rất hiền lành.

Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, chú ấy quay đầu lại.

"Ra ngoài sao?"

Tôi gật đầu: "Ừm, cháu đi chơi với Tuyết Dung."

"Ăn sáng trước đã."

"Vâng."

Ngồi xuống bàn ăn, tâm trí tôi hướng về Giang Tuyết Dung, ăn rất nhanh.

Chu Đình Khác cũng không để ý, chỉ dặn dò: "Lát nữa tài xế đưa cháu đi, thấy gì thích thì mua, ghi vào tài khoản của chú."

"Con gái ra ngoài phải chú ý an toàn, phải cẩn thận mọi việc, có chuyện gì thì liên lạc với chú ngay."

"Còn nữa, tám giờ tối phải về, đừng để chú phải đi “bắt người”."

Tôi vội gật đầu: "Ừm ừm cháu biết rồi."

Tôi nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng.

"Chú, cháu đi đây."

"Đi đi, nhớ cẩn thận."

Nửa tiếng sau, tôi và Giang Tuyết Dung gặp nhau ở trung tâm mua sắm.

Sau khi nhà tôi phá sản, tôi không còn nhiều bạn bè, Giang Tuyết Dung là người duy nhất luôn ở bên tôi.

"Tuyết Dung!"

"Anh Anh!"

Giang Tuyết Dung nắm lấy tay tôi, hơi trách móc:

"Bây giờ muốn gặp cậu khó thật đấy, phải cẩn thận xin phép từng tí một."

Tôi cười ngượng ngùng: "Chú tớ khá nghiêm khắc."

Giang Tuyết Dung phì cười: "Đùa thôi, nhìn cậu sợ kìa."

"Mình không giận đâu, vui còn không kịp ấy."

"Đi nào, lâu rồi chúng ta không đi mua sắm cùng nhau."

Giang Tuyết Dung kéo tôi lên tầng ba.

Chúng tôi đi dạo cả ngày, mua được rất nhiều thứ.

Nhìn đồng hồ sắp đến tám giờ, tôi từ chối lời mời đi bar của Giang Tuyết Dung.

"Tớ phải về rồi."

Giang Tuyết Dung đầy thất vọng: "Gì chứ, mới có mấy giờ, vẫn còn sớm mà, chú cậu quản nghiêm dữ vậy."

Tôi cười khổ nhìn cô ấy, không nói gì.

"Thôi được, vậy tớ cũng không đi nữa, về cùng nhau nhé."

Tôi về đến nhà, vừa đúng tám giờ.

Tôi đẩy cửa vào, Chu Đình Khác vẫn chưa nghỉ ngơi, đang ngồi trong phòng khách xử lý công việc.

Chú ấy không ngẩng đầu lên: "Về rồi à."

"Vâng!"

Tôi chạy đến: "Chú bận lắm à?"

Chu Đình Khác ngẩng đầu lên, ngả người ra sau: "Cũng tạm."

Chú ấy nhìn tôi, ánh mắt hiền hòa.

Tôi lén lấy ra món đồ đã mua hôm nay từ trong túi, đưa cho chú ấy.

"Quà."

Chu Đình Khác ngạc nhiên nhướng mày, xòe tay ra.

Ngay lập tức, một đôi khuy măng sét tinh xảo rơi vào lòng bàn tay chú ấy.

Tôi cười: "Hôm nay đi mua sắm nhìn thấy, cảm giác rất hợp với chú nên cháu mua."

Chu Đình Khác nhìn đôi khuy măng sét, khóe miệng từ từ nhếch lên.

Sau đó, chú nhỏ nhìn tôi:

"Mắt nhìn không tệ."

Tâm trạng tôi vui lên ngay lập tức, còn có chút tự hào: "Đương nhiên rồi."

Chu Đình Khác thuận tay kéo tôi ngồi xuống: "Hôm nay đi chơi những đâu?"

Tôi kể lại chuyện ngày hôm nay, chú nhỏ vừa nghe vừa xử lý công việc, thỉnh thoảng đáp lại một câu.

Kể đến cuối, tôi khô cả miệng, tiện tay cầm ly nước trên bàn uống.

Chu Đình Khác đàng gõ phím liền dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

Tôi chợt nhận ra, đây là ly của chú ấy.

Ngay lập tức, mặt tôi đỏ lên.

Tôi đứng dậy: "Chú, cháu đi rửa mặt đây, hôm nay mệt c/h/ế/t đi được."

Chu Đình Khác cười gật đầu: "Đi đi."

Tôi chạy lên lầu như chạy trốn, tim đập thình thịch.

Sao mình lại ngốc thế chứ, ngay cả ly cũng cầm nhầm!

3.
Sau khi đã ổn định lại tâm trạng, tôi bắt đầu chỉnh ảnh, dự định đăng một bức lên mạng.

Sau khi chỉnh xong, đã gần mười giờ, tôi mới vào phòng tắm để tắm rửa.

Nhưng dây kéo váy của tôi không biết sao lại bị kẹt, hơn nữa nó lại ở sau lưng, tôi không thể tự mình tháo ra.

Giơ tay kéo mãi không xong, tay tôi lại mỏi rã rời.

Trong nhà giờ không có người giúp việc...

Lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng nói của Chu Đình Khác.

"Anh Anh, chú mang sữa nóng cho cháu."

Tôi hướng về phía cửa nói: "Chú vào đi, đặt lên bàn là được."

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, tôi vẫn đang vật lộn với dây kéo sau lưng.

Bỗng nhiên, cửa phòng tắm bị gõ nhẹ.

"Anh Anh?"

Tôi khựng lại, hơi lo lắng: "Cháu ở đây."

Qua lớp kính mờ, tôi thấy bóng dáng của Chu Đình Khác ngay bên ngoài cửa.

"Cháu... lát nữa tắm xong cháu sẽ uống, nguội cũng không sao đâu."

Giọng nói do dự của Chu Đình Khác vang lên: "Cháu... không sao chứ?"

Thông thường giờ này tôi đã tắm rửa xong và chuẩn bị đi ngủ, nhưng hôm nay chỉnh sửa ảnh mất thời gian...

Tôi bối rối giải thích: "Cháu không sao ạ, chỉ là dây kéo váy bị kẹt, hơi phiền một chút, sắp xong rồi."

"Cần giúp không?"

"Không, không cần."

Chưa kịp nói hết câu, cửa phòng tắm đã bị đẩy ra.

"Chú... chú... chú..."

Tôi lắp bắp, ngượng ngùng thả tay xuống, chỉnh lại chiếc váy có chút lộn xộn.

Chu Đình Khác thì lại vô cùng bình tĩnh.

"Để chú xem."

Chú nhỏ tiến lại phía sau tôi, nâng tay gạt tóc tôi ra phía trước ngực.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ tôi.

"Chú..."

Cơ thể tôi cứng đờ, theo phản xạ quay đầu lại.

"Đừng động đậy."

Chu Đình Khác lên tiếng, ngăn tôi lại.

Trước mặt tôi là gương, có thể thấy anh ấy đứng sau lưng tôi, thân hình cao lớn gần như bao trùm lấy tôi, cảm giác quen thuộc mà lại lạ lẫm...

Tôi không kìm được mà hít sâu.

Chiếc váy cổ vuông, chỗ bị kẹt lại ngay giữa xương bả vai, tay của Chu Đình Khác không ngừng chạm vào da thịt trần trụi, cảm giác như lông vũ nhẹ nhàng gãi ngứa, khiến lòng tôi nhộn nhạo.

Tôi mở miệng định ngăn chú ấy lại.

Nhưng trong gương, ánh mắt của Chu Đình Khác chứa đựng sự kiềm chế cùng với một chút tình cảm lạ lùng, âm thầm dâng trào.

Những lời định nói ra lại vô tình bị nuốt ngược trở lại.

Chỉ có thể âm thầm siết chặt tay.

Từng giây từng phút đều trôi qua một cách rất chậm.

Tôi nhìn rõ khuôn mặt mình dần đỏ lên, thậm chí tai cũng không thoát khỏi.

Cuối cùng

Tiếng “cạch" vang lên bên tai, tiếp theo là tiếng dây kéo kéo xuống, mượt mà vô cùng.

"Xong rồi."

Chu Đình Khác rất cẩn thận kéo dây kéo đến chỗ tôi có thể với tới, không để lộ quá nhiều da thịt.

Chú ấy lùi lại một bước, như thể thở phào nhẹ nhõm.

Tôi lập tức quay lại, vội vàng cảm ơn:

"Cảm ơn chú nhỏ."

Ánh mắt tôi lảng tránh, không dám nhìn chú ấy.

Chu Đình Khác gật đầu nhẹ, dặn dò:

"Trong biệt thự không có người giúp việc, sau này có chuyện gì thì cứ tìm chú."

Tôi đáp nhỏ: "Dạ."

"Vậy cháu nghỉ sớm đi."

"Vâng, chúc chú ngủ ngon."

Cho đến khi Chu Đình Khác quay người, bước ra khỏi phòng tắm, tôi mới dám ngước lên nhìn.

Bóng lưng chú ấy vẫn rất điềm tĩnh.

Chỉ có đôi tai, dường như cũng giống tôi, đỏ đến mức nhỏ ra máu.
________________


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play