Lại một lần nữa tỉnh dậy, vẫn bị bao vây bởi ánh sáng lờ mờ trong lồng giam.
Chỉ là Bạch Tứ, hình như không có ở đây.
Mượn chút ánh sáng từ giếng trời ở trên ngay trên đầu, tôi nặng nề di chuyển hai chân, xích sắt va chạm phát ra tiếng vang trong căn phòng yên tĩnh này cực kì rõ ràng.
Trên bàn có một chiếc điện thoại cũ, không có thẻ sim, ngoại trừ mấy bài nhạc, cái gì cũng không có.
Tôi nhìn thời gian, lòng bỗng nhiên thắt lại.
Nếu như nhớ không nhầm, lúc này Lam Yêu đã bị nhốt hai năm, cô ấy đã cùng người bên ngoài lên kế hoạch chạy trốn.
Như vậy hai tuần sau, vào thứ bảy, là ngày mà Bạch Tứ chết thảm.
Còn tốt, còn có thời gian.
Cửa sắt đã bị khóa lại, mở không ra.
Chít chít -----
Một con chuột đột nhiên chạy vọt qua dưới chân tôi, tôi hét một tiếng, bị dọa xụi lơ trên mặt đất, hơi thở nặng nề vang vọng trong không gian ngột ngạt này.
Tôi muốn thoát ra ngoài sao?
Muốn.
Tôi không thể tiếp tục chờ đợi ở cái nơi quỷ quái này nữa.
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra đôi mắt đáng thương lại bi thảm của hắn trong mơ.
Nghĩ thế, tôi bắt đầu suy nghĩ dùng biện pháp nào mới có thể trốn thoát.
Chỉ có cách này, mới có thể ngăn chặn cái chết của hắn.
Tôi lục tung từ hộp tới tủ để tìm dụng cụ, cuối cùng một cây trâm từ trên quần áo của tôi rơi xuống, va chạm với mặt đất, một âm thanh thanh thúy vang lên.
Mắt của tôi sáng lên, có rồi.
Chắc hẳn Lam Yêu đã dùng chiếc trâm này để chạy đi truyền tin tức.
Tôi mượn ánh sáng yếu ớt từ giếng trời, bắt đầu cạy khóa, nhưng nửa ngày cũng không cạy ra, tôi hoảng đến độ trán rịn mồ hôi.
Phanh.
Một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi một cách thô bạo, tay tôi run một cái, chiếc trâm đâm vào ngón tay của tôi rơi ra bên ngoài lan can.
Hắn...? Hắn...chưa đi?!
Bên ngoài lan can, đôi mắt xinh đẹp kia ẩn hiện trong những sợi tóc trắng bạc, hắn dịu dàng lại bi thương nhìn qua tôi, nhẹ nhàng nói:
“Yêu Yêu đang làm gì đấy?”
“Ở đây với tôi không tốt sao? Hả? Vì cái gì luôn muốn rời khỏi tôi? Không thể...không thể chạy trốn…”
Hắn lẩm bẩm, cảm xúc ngày càng kích động, từ trong túi lấy ra một chiếc kim tiêm, dùng miệng chuẩn bị xé rách đóng gói.
Sẽ không...sẽ không phải đâm lên người tôi chứ.
Tôi luống cuống, không quản ngón tay đang chảy máu, nhịn đau, nhẹ nhàng gọi: “Bạch, Bạch Tứ ca ca! Yêu Yêu đau quá... ”
Bạch Tứ dừng động tác lại, đột nhiên an tĩnh, tóc của hắn rũ xuống trán, không nhìn thấy rõ vẻ mặt.
Tôi nhanh chóng đưa tay ra.
"Anh...anh nhìn đi."
Vết thương nhỏ vẫn còn đang rỉ máu.
Hắn nhìn chằm chằm hai giây, đột nhiên há miệng ngậm lấy ngón tay của tôi, liếm láp.
Thật ấm áp, lưỡi của hắn.
Tôi như chạm điện vội rút tay về, cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên đó, mặt hơi nóng.
"Yêu Yêu còn đau không?" Hắn nói.
Tôi vội lắc đầu, cố ý sợ hãi nhìn về ống chích trong tay hắn.
Hắn lại lặng lẽ cất vào trong túi áo, quay người ẩn nấp vào trong bóng tối, âm thanh mát lạnh an ủi.
"Yêu Yêu đừng sợ, đây là cho tôi dùng, là thuốc an thần, tôi sẽ không...làm tổn thương Yêu Yêu."
Tôi bỗng nhiên nhớ ra, cánh tay của hắn gân xanh hơi lồi ra, trên đó chi chít dày đặc giống như lỗ kim.