Vừa Nuông Chiều Vừa Tán Tỉnh Ông Trùm Cố Chấp

Chương 1: Đây là đâu?


2 tháng

trướctiếp

Chương 1: Đây là đâu?

“Con đ.ĩ mất dạy, chỉ tát một cái thôi mà đã giả bộ hôn mê rồi à? Cô nghĩ mình là ai mà dám vọng tưởng gả cho anh trai tôi hả? Cho dù cô có đính hôn với anh ấy đi chăng nữa, nhà họ Chu chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận cô!”

Chất giọng the thé của một người con gái vang vọng khắp căn phòng.

Dưới lời chửi rủa này, ngón tay của cô gái đang hôn mê dưới sàn nhà bỗng giật giật.

Sau đó, Nam Tinh mở to mắt, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra bủa vây lấy cô, trong đôi mắt hạnh nhân dần nổi lên một tầng sương mù, ánh mắt đảo quanh phòng.

Có chuyện gì vậy?

Một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Mình vẫn chưa ch.ế.t à?

Sao cô nhớ là mình đã bị nổ ch.ế.t rồi mà nhỉ?

Đôi tay chống xuống sàn, cô định đứng dậy, Chu Ni đang hăng say chửi rủa nhận ra cô đã tỉnh, cười lạnh:

“Sao? Không giả bộ hôn mê nữa à? Tính chơi trò mưu mô với tôi, cô còn non lắm.”

Chu Ni đi đôi cao gót bước đến trước mặt Nam Tinh, nâng chân, muốn giẫm lên tay cô.

Cô ta sẽ cho cô biết thế nào là đau đớn thật sự.

Nhưng, giây tiếp theo.

Một tràng tiếng kêu đau đớn phát ra từ miệng Chu Ni.

“Á!”

Rầm, Chu Ni bị quăng ngã xuống sàn, ngay lập tức tư thế của hai người đảo lộn.

Chu Ni qu.ỳ rạp dưới đất, còn đâu bộ dáng chỉnh chu vênh váo như vừa rồi, giờ đây tóc tai cô ta rối loạn, trông có chút chật vật.

Nam Tinh đứng lên, dùng chiếc giày đế bằng giẫm trên tay Chu Ni.

“Cô là ai?”

Chu Ni không thể tin được, không ngờ rằng Nam Tinh lại dám làm thế với cô ta, nhưng ngay sau đó cô ta kịp phản ứng lại, mỉa mai cười lạnh.

“Nam Tinh, cô định giả bộ làm đóa sen trắng thuần khiết hả? Cô không biết tôi? Lúc mà cô không ngừng qu.ỳ l.i.ế.m anh tôi, nịnh nọt tặng quà cho tôi, nào thấy cô có gan bày ra sắc mặt này đâu.”

Nam Tinh nhíu mày, dưới chân dùng sức, di di đè mạnh.

Chu Ni đau đớn hét lên.

Giọng nói của Nam Tinh có hơi khàn, giọng điệu nhàn nhạt.

“Tôi hỏi cô là ai.”

Chu Ni đau đớn la lên, “Tôi là Chu Ni! Là cô cả nhà họ Chu! Em gái của Chu Mạc! Nam Tinh, tôi nói cho cô biết, cô đối xử với tôi như vậy, anh trai tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”

Đi kèm với lời nói của Chu Ni là cảm giác đau đớn trong não Nam Tinh càng thêm nghiêm trọng, sắc mặt cô tái nhợt.

Nam Tinh, Chu Ni, Chu Mạc…

Nội dung cốt truyện không ngừng nhồi nhét vào đầu cô.

Qua một lúc, vẻ mặt của Nam Tinh dần có chút phức tạp.

Cô xuyên vào sách rồi? “Vợ yêu ơi đừng đùa với lửa” là cái quái gì thế này?

Đã vậy còn biến thành một kẻ thế thân trong quyển sách đó…

Nam Tinh hồi tưởng xong, rũ mắt.

Chu Ni vẫn đau đớn kêu to.

“Nam Tinh, sao cô dám đối xử với tôi vậy hả? Cô không sợ anh trai tôi sẽ không cần cô nữa sao?!”

Bỗng nhiên Nam Tinh nghiêng đầu, sợi tóc màu xanh sẫm có một lọn rủ xuống, giọng nói lành lạnh:

“Anh trai cô?” Là cái thá gì?

Vừa nói dứt câu, Nam Tinh bèn nâng tay, sờ lên vết sẹo cực nhỏ nơi khóe mắt.

Cảm giác đau đớn vẫn còn y nguyên, nếu như cô nhớ không lầm, trước đây nó là một nốt ruồi lệ.

“Chỗ này của tôi, là do cô dùng tàn thuốc làm bỏng?”

Hình như chuyện này xảy ra vào một tuần trước.

Chu Ni thấy trạng thái của Nam Tinh dần dịu đi, cười lạnh một tiếng.

Chỉ cần cô còn thích anh trai cô ta, cô sẽ không dám làm gì cô ta cả.

Lá gan của Chu Ni to lên, không phục: “Là do cô kêu không thích nốt ruồi lệ trên mặt, nên tôi mới giúp cô làm nó biến mất, sao hả? Cô không cảm ơn tôi thì thôi, còn dám vác mặt đến tố cáo với anh trai tôi!”

Nam Tinh nâng tay, cầm lấy chiếc điện thoại đang sáng màn hình trên bàn, xoay xoay.

“Dùng tàn thuốc làm bỏng, còn muốn tôi phải cảm ơn cô?”

Đã qua vài ngày rồi mà bên dưới khóe mắt vẫn còn đau.

Nốt ruồi lệ trước kia bị tàn thuốc làm bỏng, nhìn không ra dấu vết ban đầu, phần da thịt quanh đó đỏ hồng, lúc nhìn qua chợt có cảm giác như một đóa hoa nhỏ, tại vì da bị bỏng nên không thể có màu sắc như những chỗ da thịt bình thường khác được.

Nói xong, cô cúi người ngồi xổm xuống, giọng nói khàn khàn có chút lạnh nhạt.

“Biết nó đau đến nhường nào không?”

Chu Ni cười lạnh, “Ai kêu cô không phản kháng? Vả lại, có đau đến thế sao? Chỉ là hơi nóng một chút thôi mà?”

Nói hết câu, cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Chu Ni nghĩ rằng Nam Tinh không còn lời nào để nói, cô ta đắc ý cười.

Chợt cô ta nhận ra, lực chú ý của Nam Tinh đang dừng trên ngón tay út của cô ta, có vẻ như rất thích thú, cứ một lát lại gảy ngón tay đó.

Bàn tay Chu Ni bị giẫm lên, không thể nào cựa được, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không tốt, giọng nói sốt ruột ngầm có ý cảnh cáo.

“Nam Tinh, cô muốn làm gì?!”

Nhưng vừa mới hỏi xong, tay trái của Nam Tinh đã cầm lấy chiếc điện thoại di động.

Ngay sau đó, thả tay ra, bộp một tiếng, chiếc điện thoại nện xuống ngón tay út của Chu Ni.

“Á!!!!”

Tiếng hét bén nhọn thống khổ vang lên.

Ngón út bị vẹo một cách quỷ dị, gãy rồi.

Chu Ni cuộn mình dưới sàn, cơn đau khiến cô ta phải thở hổn hển, cực kỳ chật vật.

Nam Tinh cúi xuống nhặt lấy chiếc điện thoại rơi dưới sàn, sau đó lùi về sau hai bước, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói:

“Kêu lớn tiếng thế, có đau đến thế sao? Chỉ là bị điện thoại đập một cái thôi mà?”

Ý đáp trả rõ rệt.

Nói xong, Nam Tinh cười nhạt, xoay người tính đi ra ngoài.

Nhưng còn chưa tới cửa, cửa phòng đã bị mở ra.

Căn phòng tối tăm nhất thời được ánh đèn ngoài hành lang chiếu sáng, ánh sáng hiện lên đột ngột làm cho người ta có chút cay mắt.

Một giọng nói hờ hững vang lên ngoài cửa.

“Hai người đang làm gì thế?”

Đứng ngược sáng, Nam Tinh không thể quan sát được dáng vẻ của người mới tới, nhưng Chu Ni vốn té ngã dưới sàn lại nhận ra, cao giọng hét lên: “Anh! Cứu mạng! Anh!”

Bước chân của Nam Tinh dừng lại, những sợi tóc xanh như tảo biển rũ xuống che khuất biểu tình trên mặt cô.

Cô cất giọng khàn khàn, khẽ lẩm bẩm, “Chu Mạc.”

Sau đó có chút đăm chiêu.

Vệ sĩ theo sau Chu Mạc nghe thấy tiếng động, đang tính vào trong, nhưng Chu Mạc lại đi vào trước, ầm một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Chắc rằng chuyện lần này cũng như những lần trước, khả năng cao là cô em gái của anh ta đang chèn ép người vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anh ta.

Chút chuyện nhỏ này, không cần vệ sĩ nhúng tay.

Căn phòng lại bị bóng tối bủa vây, bóng người cao lớn của Chu Mạc từng bước tiến lại gần.

Sau đó, anh ta dừng chân lại, liếc mắt nhìn Chu Ni đang nằm dưới sàn.

“Còn không đứng lên?”

Trên mặt Chu Ni giàn giụa nước mắt, đứng dậy đi đến trước mặt Chu Mạc, “Anh! Cô ta đập gãy ngón út của em!”

Vừa khóc vừa lên án.

Đợi khi Chu Ni đi đến trước mặt Chu Mạc, Chu Mạc mơ hồ biết được tình huống lúc này, lông mày anh ta cau lại, trầm giọng, “Sao Nam Tinh phải làm vậy?”

“Có nhiều lý do lắm, anh muốn nghe người nào nói?”

Chu Mạc nghe Nam Tinh trả lời, đôi mắt sắc bén nheo lại, có chút đánh giá, rồi im lặng một lúc.

“Chuyện cô bị bỏng tôi đã dạy dỗ lại em ấy rồi, cũng đã xin lỗi cô rồi, lúc đó cô còn nói sẽ tha thứ cho em ấy.”

Ánh mắt Nam Tinh quét qua một lượt, tay trái khoác lên chiếc ghế gỗ bên cạnh, chậm rì rì nói, “Tôi hối hận rồi.”

Cực kỳ qua loa.

Ý lạnh trên người Chu Mạc càng ngày càng đậm, chẳng biết đêm nay Nam Tinh bị sao, trông rất khác thường.

“Cô nghĩ đây là chỗ nào? Cô nghĩ cô đang nói chuyện với ai đấy? Muốn đổi ý là đổi ý à?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp