Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 91


2 tháng

trướctiếp

Trong lòng Ôn Gia Phú vui vẻ, loại cục đá màu vàng này, thứ bọn họ đẽo ra được xem như ngọc thạch có chất lượng tốt nhất, đương nhiên đây là đang so sánh với loại ngọc thạch kém chất lượng, nếu so sánh với ngọc thạch chất lượng cao, nó vẫn là loại ngọc thạch kém chất lượng như cũ.

Ôn Gia Phú lập tức chạy đến nâng cục đá lên.

Ôn Gia Phú vẫy vẫy tay nói với một người đang đứng canh giữ bên cạnh: "Đi tìm một sư phó cắt ngọc thạch về đây!"

"Vâng!"

Rất nhanh người nọ đã dẫn theo một vị sư phụ già quay về.

Chỗ này có công cụ cắt ngọc thạch, sư phụ già cầm lấy cục đá kia, bắt đầu cắt thật cẩn thận.

Ôn Noãn đóng vai bộ dạng quần chúng ngồi ở chỗ đó, vừa ăn hạt dưa vừa chờ, Nạp Lan Cẩn Niên và Viên Lập đứng đằng sau nàng.

Ôn Gia Phú ngồi bên cạnh nàng, ông ta giả vờ vô tình tìm hiểu gia thế của nàng.

Ôn Noãn chỉ nói nàng không phải là người ở đây, trong nhà làm buôn bán truyền qua nhiều thế hệ, hôm nay chẳng qua đi ngang qua đây, tò mò đi vào nhìn xem thôi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cục đá kia càng cắt càng nhỏ, nhưng mà chẳng hề có chút dấu hiệu nào của ngọc thạch.

Ôn Gia Phú không còn tâm trạng để nói nữa, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm tảng đá kia.

Ôn Noãn vẫn bình tĩnh ngồi ở chỗ đó cắn hạt dưa như cũ, trong lòng cười lạnh, lần này chắc chắn sẽ làm cho ông biết cái gì gọi là vừa mất phu nhân vừa thiệt quân!

Cục đá càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một cục đá lớn bằng một nắm tay.

Ôn Gia Phú đổ mồ hôi lạnh.

Mẹ nó!

Sẽ không xui xẻo như vậy chứ!

Nguyên thạch được đào ra mỗi ngày đều có thể cắt được loại ngọc thạch kém chất lượng, hôm nay thời khắc mấu chốt, thế mà ngay cả loại ngọc thạch thấp kém cũng cắt không ra?

Viên Lập phấn khởi nói: "Tiểu công tử, đây đúng thật là cục đá! Ha ha ông chủ phải tặng hết số nguyên thạch này cho công tử chúng tôi!"

Ôn Gia Phú ngồi ở chỗ đó với vẻ mặt âm trầm: "Vẫn chưa cắt xong đâu! Cuối cùng cho dù chỉ cắt ra được miếng ngọc thạch to bằng ngón tay cái thì cũng là ngọc thạch!"

Viên Lập cười lạnh: "A, ông nói đúng!"

Nhất thời mấy người không ai nói chuyện, Ôn Gia Phú trừng mắt nhìn vào miếng ngọc thạch nhỏ bằng nắm tay kia, từ từ biến thành kích cỡ của một quả trứng gà, sau đó nhỏ lại bằng một ngón tay cái, rồi cắt một đao, vẫn chẳng xuất hiện kỳ tích.

Ôn Noãn cắn xong hạt dưa cuối cùng, vỗ vỗ tay, sau đó vung bàn tay lên: "Được rồi, ông đây thắng! Chở hết toàn bộ nguyên thạch này đi cho ta!"

"Vâng!" Viên Lập búng tay một cái, lập tức có bốn người nhảy xuống từ hai chiếc xe ngựa dừng ở cách đó không xa, dọn nguyên thạch.

Xem ra đã chuẩn bị từ trước, Ôn Gia Phú còn điều gì không rõ?

Đây là chơi bẩn!

Mấy người này đã sớm hạ quyết tâm muốn lừa ông ta!

Sắc mặt Ôn Gia Phú trầm xuống: "Từ từ đã! Các cậu cố ý lừa tôi! Không thể lấy hết toàn bộ nguyên thạch được, ngoan ngoãn trả cho tôi ba ngàn lượng cho khối vừa được cắt bỏ kia, sau đó các người mau chóng đi đi! Nếu không ngồi xổm trong đại lao, lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!"

Ôn Gia Phú búng tay một cái, hai mươi đại hán sôi nổi đi ra từ sau lều, bao quanh đám người Ôn Noãn.

Đôi tay của bọn họ vòng ở trước ngực, căng mặt, lạnh lùng nhìn bọn họ, không nói gì.

Lực uy hiếp mười phần!

Ôn Gia Phú đắc ý dào dạt nói: "Ba ngàn lượng, cậu có trả hay không?"

Mấy chuyện lỗ vốn từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ gặp, toàn là ông ta lừa người khác lỗ vốn!

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn nghiêm lại: "Sao? Tiểu gia tôi đây thắng, ông không muốn công nhận? Khó mà làm được! Chưa có ai dám ghi nợ tôi, nếu ông dám cản, hỏi thử xem nắm tay tôi có đồng ý hay không!"

Ôn Noãn vung tay lên: "Dọn hết mấy cục đá này đi cho lão tử! Ta xem ai ngăn được!"

"Dám đoạt nguyên thạch, đánh cho ta! Hung hăng mà đánh!" Ôn Gia Phú lạnh lùng nói!

Vì thế hai mươi người vạm vỡ nhanh chóng lao lên đánh Ôn Noãn!

Ôn Gia Phú đứng ở bên cạnh đắc ý nói: "Nếu như hôm nay các ngươi muốn lấy đi số nguyên thạch này, ba ngàn lượng một khối, để lại sáu vạn 9000 lượng là các ngươi có thể đi! Bằng không... A ――!"

Chân Ôn Noãn vừa động, một thân ảnh màu đen liền bay lên.

Ngay lập tức, hai mươi người đàn ông hung dữ ngã xuống đất!

Ôn Noãn đá văng Ôn Gia Phú xuống đất, trực tiếp đạp lên người hắn, nàng khụy gối, khom nửa người xuống, lung lay nắm đấm trước mặt Ôn Gia Phú: "Ta nói, muốn quỵt nợ, thì phải hỏi qua nắm tay của ta có đồng ý hay không!"

Viên Lập sửng sốt một chút, vừa rồi hắn vừa mới đánh ngã một cái, tiểu công tử chân ngắn dường như một cước đá bay ba cái?

Hắn hoa mắt ư?!

Ôn Gia Phú bị Ôn Noãn đạp một chân, bụng đau dữ dội, hắn bị nàng dẫm lên ngực, cảm giác ngực giống như bị một tảng đá lớn đè ép!

Hắn nhìn nắm đấm nhỏ trước mặt, không chút nghi ngờ sức mạnh ẩn chứa trong đó!

Hắn đâu dám chơi uy phong gì nữa, sợ tới mức vội xin tha: "Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng!..."

Lúc này, bốn người đã dọn hết toàn bộ nguyên thạch lên xe ngựa.

Viên Lập nói với Ôn Noãn: "Tiểu công tử, có thể đi rồi."

"Ừ."

Ôn Noãn đấm vào mặt Ôn Gia Phú một quyền: "Nhớ kỹ nắm tay của tiểu gia! Chớ chọc ta!"

Nói xong, nàng đứng thẳng dậy, rút chân nói: "Đi thôi!"

Ba người nghênh ngang rời đi, không thèm nhìn người nằm trên mặt đất.

Ôn Gia Phú nhìn bọn họ rời đi, không dám hừ một tiếng.

Sau khi hai chiếc xe ngựa rời đi, Ôn Gia Phú từ trong miệng phun ra một ngụm máu trên mặt đất, trên bãi máu còn dính một chiếc răng cửa!

Trong mắt ông ta hiện lên một tia hận ý!

Những người này rốt cuộc là ai, những người ông ta mời đều là người lợi hại nhất trong tiêu cục, nhưng lại bị bọn họ đánh ngã xuống đất không dậy nổi chỉ trong một chiêu.

Mặc kệ là ai, bọn họ chờ chết đi!

Hòa thượng có thể chạy trốn, nhưng miếu thì không!

Chờ Huyện Thừa đại nhân tra được bọn họ là ai, nhất định sẽ toàn bộ bắt vào nhà lao, không đền mười vạn 8. 000 ngàn lượng, cũng đừng nghĩ rời đi!

Ôn Gia Phú sờ miệng mình, trong lòng cười lạnh, thù này không báo! Ông ta không mang họ mình!

Ôn Gia Phú bò lên, đang muốn rời đi, lúc này một đoàn quan binh vọt vào!

Cầm đầu đúng là Lôi Lập.

Ôn Gia Phú thấy Lôi Lập đi tới, ánh mắt sáng lên.

Ông ta nghĩ có người tốt bụng hỗ trợ báo quan!

Ông ta vội vàng che bụng chạy tới: "Đại nhân, cứu mạng! Có mấy người rõ như ban ngày đoạt hết tất cả nguyên thạch của ta đi rồi! Còn đánh người! Số nguyên thạch này chính là của Huyện Thừa đại nhân! Ngươi mau đi bắt bọn họ bỏ vào nhà lao đi! Bọn họ rời đi hướng đông nam."

Lôi Lập làm lơ những lời Ôn Gia Phú nói, hắn lạnh một khuôn mặt, nhìn Ôn Gia Phú: "Ngươi chính là Ôn Gia Phú?"

"Thảo dân đúng là! Quan sai đại nhân, vừa rồi có người..."

Lôi Lập vung tay lên: "Mang đi!"

Quan sai phía sau Lôi Lệ lập tức lấy ra xiềng xích, còng tay Ôn Gia Phú.

Ôn Gia Phú há hốc mồm: "Không phải, đại nhân, ngài nghĩ sai rồi! Ta không có phạm pháp, sao ngươi lại bắt ta? Là những người kia đoạt toàn bộ ngọc thạch của ta!"

Lôi Lập lúc này mới lạnh lùng nhìn ông ta nói: "Ngươi bị nghi ngờ có liên quan đến việc tự ý khai thác quặng ngọc của Cẩn Vương, làm phiền ngươi trở về hỗ trợ điều tra."

Tự ý khai thác quặng ngọc của Cẩn Vương?

Ông ta khai thác quặng ngọc của Cẩn Vương khi nào? Cho ông ta mười lá gan, không, dù cả người ông ta đều là gan thì ông ta cũng không dám!

"Đại nhân, ta không có tự ý khai thác quặng ngọc của Cẩn Vương! Các ngươi bắt sai người rồi! Ta khai thác là quặng ngọc của ta và Huyện Thừa đại nhân hợp tác mua!"

"Lời này ngươi để lại nói trên công đường với Cẩn Vương đi! Mang đi!" Lôi Lập không có nghe lời ông ta nói, trực tiếp vẫy tay làm người mang đi.

Ôn Gia Phú còn muốn nói cái gì, nhưng quan sai áp giải thấy ông ta ồn ào, vì vậy hắn đã cởi chiếc tất hôi thối của mình nhét vào miệng ông ta!

Khuôn mặt Ôn Gia Phú bị đánh sưng thành đầu heo lập tức biến thành màu gan heo, thiếu chút nữa ngất đi.

Trở lại nha môn, Ôn Gia Phú trực tiếp bị nhốt vào địa lao.

Ông ta sợ đến mức lên cơn đau tim, dù ông ta có kêu ca thế nào, những người đó cũng không trả lời ông ta, họ nhốt ông ta vào ngục rồi bỏ đi.

Nhốt lại một ngày một đêm, không ăn không uống, vừa lạnh lại đói, ông ta kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Đại phòng một nhà đều lo lắng điên rồi, ông Ôn mang theo Tiểu Chu thị và Ôn Gia Quý, Ôn Gia Tường đi nhà lao muốn gặp Ôn Gia Phú, Ôn Gia Quý lén đưa bạc cho cai ngục, nhưng cai ngục cũng không dám thu bạc.

Nói đây là tội nặng, đắc tội với Vương gia, cả nhà không bị bỏ tù, không bị tru chín tộc là tốt rồi! Không thể gặp!

Tiểu Chu thị sợ tới mức hai chân mềm nhũn, Ôn Ngọc lập tức đỡ nàng.

Trong lòng Ôn Lượng lộp bộp một chút: Tru chín tộc? Có thể đoạn tuyệt quan hệ cha con không? Hắn vừa mới thi đậu thư viện Lộc Sơn, hắn là cháu trai trưởng duy nhất của đại phòng, cũng không thể bị kéo chân sau!

Trái tim Ôn Nhu nhảy dựng: "Ông nội, chúng ta đi trước đi! Chúng ta đi tìm Huyện Thừa đại nhân."

Nếu như cả nhà đều bị nhốt vào, vậy thì thảm!

Nàng không thể mang thanh danh đã từng vào tù.

Tương lai của nàng vừa mới bắt đầu, tiền đồ sáng rạng, nàng tuyệt đối không cho phép để lại vết nhơ.

Ôn Nhu còn có một chút lý trí, cha nàng thật sự dùng kim thật bạc thật mua quặng ngọc, trong việc này nhất định có hiểu lầm!

Lại không phải phạm vào tội lớn ngập trời, sao có thể tru chín tộc được!

Ôn Ngọc lau nước mắt: "Đúng vậy, quặng ngọc là Huyện Thừa đại nhân kêu chúng ta mua, chúng ta đi tìm Huyện Thừa đại nhân thôi."

"Đúng vậy, đi tìm Huyện Thừa đại nhân! Tìm Huyện Thừa đại nhân." Ông Ôn sợ tới mức choáng váng.

Đứa con trai có bản lĩnh nhất của ông không thể xảy ra chuyện được!

Đoàn người di chuyển đến phủ Huyện Thừa, nhưng lại không vào được. Người gác cổng chỉ bảo bọn họ trở về chờ tin tức.

Ôn Gia Quý lăn lộn ở hiệu thuốc nhiều năm, dù sao cũng quen biết những người này, liền nói: "Cha, cha mang đại tẩu cùng bọn nhỏ về nhà trước đi, con đi tìm người hỏi chuyện này là sao. Tam đệ, đệ đưa cha cùng Lượng nhi bọn họ về nhà đi, chăm sóc tốt cho bọn họ."

Ôn Gia Tường gật đầu.

Đoàn người trở về nhà chờ, Ôn Gia Quý cầm bạc mua rất nhiều quà tặng bái phỏng rất nhiều người làm việc ở nha môn, nhưng cuối cùng cũng không biết được một chút tin tức nào, đến khi trời tối mới kéo một thân mệt mỏi về nhà.

Người một nhà thấy hắn trở lại, sôi nổi hỏi hắn tìm hiểu được gì, nghe nói hắn cái gì cũng không hỏi được càng sợ hãi hơn.

Vết thương trên người Chu thị vẫn chưa lành nên bà ta chỉ có thể nằm trên giường, thấy vậy, bà ta không khỏi nhặt chiếc gối ném vào người Ôn Gia Quý: "Đồ vô dụng! Làm chưởng quầy nhiều năm như vậy cũng vô ích! Ngay cả một quý nhân cũng không quen biết!"

Ôn Gia Tường suy nghĩ một chút nói: "Hay là con đi tìm tứ đệ xem hắn có quen biết người nào không, có thể tra được tin tức không?"

Chu thị không khỏi phi một tiếng: "Phi! Thứ bùn lầy đỡ không được vách tường kia có thể quen quý nhân gì chứ! Không được đi! Lão tam, ngươi hiện tại đi phủ thành tìm bà cô của ngươi, xem nhà hắn còn quen biết người nào trong nha môn không! Nhất định phải cứu được đại ca của ngươi ra ngoài!"

Ông Ôn nhìn thoáng qua sắc trời: "Hiện tại đã tối, đi đêm nguy hiểm, sáng mai lại đi!"

"Không được, Đại Lang còn ở trong tù chịu khổ! Cũng không biết có thể bị nghiêm hình bức cung không! Ngươi đi ngay lập tức, không nghĩ được cách cứu đại ca ngươi ra, ngươi cũng không cần trở lại! Đồ vô dụng, dứt khoát gánh tội thay cho đại ca ngươi đi!"

"Con đi". Ôn Gia Tường lập tức đứng lên, cũng không so đo với Chu thị.

Ôn Gia Quý vừa khát lại đói, cũng không rảnh lo gì, thấy vậy cũng đứng lên: "Tam đệ, huynh đi với đệ, nhiều người có thể chăm sóc nhau."

"Không được, lão nhị ở lại trong nhà." Chu thị lập tức từ chối, trong nhà không có nam nhân dùng được, trong lòng bà ta không yên ổn.

Ông Ôn tức muốn hộc máu nói: "Hai huynh đệ cùng đi! Một người đi không an toàn! Lượng nhi cũng đi!"

Ban đêm phủ thành nghe nói thường xuyên có trộm cướp lui tới.

Lượng nhi: "..."

Hắn, hắn cũng phải đi ư?

Chu thị nghe vậy lập tức nói: "Không được, Lượng nhi không thể đi! Các ngươi đi nhanh đi! Kêu thêm lão tứ, Thuần nhi bọn họ đi cùng."

Cháu trai bảo bối của bà ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp