Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 87


2 tháng

trướctiếp

"Ừm." Ôn Noãn thờ ơ trả lời nàng ta.

Những thứ này đều là ngày hôm trước Đại Hôi cùng Tiểu Hắc mang đến, ăn chưa hết nên bọn họ làm thịt khô, chờ đến cuối năm nàng sẽ tặng cho những người có quan hệ thân thiết một chút.

Hiện tại Đại Hôi cùng Tiểu Hắc đều sẽ lên núi săn thú như mọi ngày, nhà nàng xây nhà nên phải mời thợ ăn cơm, vì vậy cũng tiết kiệm được không ít tiền mua thịt.

"Trong nhà chỉ có mỗi mình muội sao? Thuần nhi và những người khác đâu?"

"Không có ở nhà".

"Đúng rồi, Noãn nhi, muội làm sao có thể quen được Dương lão phu nhân vậy? Còn mấy huynh đệ Thuần nhi vì sao lại có thể bái Lâm tiên sinh làm sư phụ vậy? Theo như tỷ biết được, Lâm tiên sinh chưa bao giờ nhận đồ đệ, cả nhà muội luôn giấu chuyện này, mọi người cũng không hề biết được!"

Ôn Noãn lấy 8 lạng đẩy ngàn cân nói: "Chúng tôi chỉ mới quen Dương lão phu nhân vào hôm qua, có lẽ bởi vì Lâm tiên sinh chiêu hiền đãi sĩ, thấy huynh đệ của tôi có tài đọc sách, nên có lẽ không muốn nhân tài bị vùi lấp!"

*Chiêu hiền đãi sĩ: thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.

Quách Thiên Ni nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ một ngụm, cái gì mà chiêu hiền đãi sĩ, nàng ta tin mới là lạ đó!

"Noãn nhi, muội đừng nói đùa, nếu chỉ mới quen, vậy sao hôm qua Dương phu nhân lại mời cả nhà muội ngồi chung một bàn? Vì sao Thuần nhi lại trở thành đồ đệ của Lâm sơn trưởng? Là bởi vì cả nhà muội có quen biết với Dương lão phu nhân đúng không? Muội cũng biết đại đường ca của muội muốn thi lên thư viện Lộc Sơn, nên cũng muốn bái Lâm sơn trưởng làm sư phụ".

"Dương phu nhân là phu nhân của Lâm sơn trưởng?" Ôn Noãn nghe xong lời này cũng khá bất ngờ.

Quách Thiến Ny: "Muội không biết?"

"Đã nói tôi chỉ mới quen hôm qua, tất nhiên là không biết rồi. Tẩu tử nghĩ tôi lừa tẩu sao!"

Quách Thiến Ny: "..."

"Chỉ mới quen hôm qua, vậy vì sao bà ấy lại mời cả nhà muội ngồi chung một bàn?"

Ôn Noãn: "Có lẽ Dương lão phu nhân hàng ngày dày công tu dưỡng nên tâm địa hiền lương, không quen thấy thứ mắt chó xem thường người, khinh nghèo yêu giàu?"

Quách Thiến Ny: "..."

Nàng nói chuyện không khiến người ta nghẹn lời thì sẽ chết sao?

Cuối cùng Quách Thiến Ni bị chọc cho tức giận, không hỏi được bất cứ thông tin gì, liền tìm một cái cớ nói mời bà nội cả và tứ thúc, tứ thẩm đến nhà cũ kính trà, sau đó trở về.

Nếu không phải vì Lâm sơn trưởng và Dương lão phu nhân thì nàng ta đã muốn đóng sầm cửa rồi rời đi luôn rồi!

Lớn đến chừng này rồi mà nàng ta chưa từng trải qua sự uất ức như thế này!

Nhưng mà nàng ta vẫn nhẫn nhịn.

Con nha đầu chết tiệt kia gian xảo giống như một con hồ ly, chút thông tin gì cũng hỏi không được.

Chỉ mệt thêm!

Quách Thiến Ni vừa rời khỏi nhà Ôn Noãn không xa, vừa lúc đã nhìn thấy Ôn Nhiên đang tràn đầy sức sống chạy về, lớn không trị được, nàng ta không tin không thể moi được gì từ miệng của một tiểu nha đầu mới bảy tuổi!

Nàng ta đi lên ngăn Ôn Nhiên lại: "Nhiên nhi."

"Tẩu tử." Ôn Nhiên lễ phép gọi một tiếng.

Quách Thiến Ni ngồi xổm xuống: "Nhiên nhi, tẩu tử có một số việc không biết muốn hỏi muội, muội có thể nói cho tẩu tử biết không?"

"Chuyện gì vậy? Tẩu tử chẳng phải là đại tài nữ sao? Chuyện mà tẩu tử không biết thì muội cũng càng không biết! Hay tẩu tử đi tìm đại đường ca hỏi đi!"

"Chuyện đó không liên quan gì đến học vấn, Nhiên nhi nhất định sẽ trả lời tẩu tử được, vậy đi, nếu muội trả lời được một vấn đề cho tẩu tử thì tẩu tử cho muội một viên kẹo được không?"

Ôn Nhiên còn dùng tay nâng cằm như đang suy nghĩ: "Mẹ của muội nói, không thể ăn đồ của người lạ, vậy đi! Muội thích bạc, muội không thích ăn kẹo, ăn kẹo sẽ hư răng, vậy muội trả lời một câu hỏi của tẩu tử, tẩu tử cho muội bạc nhé!"

Quách Thiến Ni suýt chút nữa đã cắn đầu lưỡi của mình, nha đầu chết tiệt này quá tham tiền!

Nàng ta là tẩu tử của nó, cái gì mà người xa lạ?

"Nhiên nhi, tẩu tử là tẩu tử của muội, không phải người xa lạ."

"Muội và tẩu tử cũng chỉ mới quen biết nhau được một ngày, không quá thân thiết, như vậy tẩu tử tất nhiên là người xa lạ rồi. Vả lạ nơi này cũng không có ai, tẩu tử cho muội ăn kẹo đánh thuốc mê muội rồi đem muội đi bán cũng không ai biết, đúng không? Mẹ muội kể những người lừa đảo đều lừa con nít như vậy! Tẩu tử có hỏi hay không? Nếu không muội về nhà đây".

Đây là xem nàng ta như kẻ lừa đảo?

Quách Thiến Ni giận đến lông mày cũng giật giật, cả một nhà đều là người không bình thường!

Nàng ta cắn răng nói: "Hỏi!"

"Vậy tẩu tử đưa bạc trước đi! Muội sợ tẩu tử quỵt nợ."

Quách Thiến Ni suýt nữa đã phun ra một ngụm máu, quỵt nợ? Cô bé đã xem nàng ta thành loại người thế nào?

Nàng ta lấy ra mấy thỏi bạc trong túi tiền, một đồng tiền cũng không có, nàng ta đau lòng lấy ra nửa lượng bạc: "Đây là nửa lượng bạc, tẩu tử hỏi muội mấy vấn đề, mấy đứa làm sao quen biết được Dương phu nhân!"

"Quen ở trong bữa tiệc hôm qua!" Ôn Nhiên nhận lấy vui vẻ nhét vào trong túi tiền của mình.

Cô bé cũng kiếm được bạc!

Quách Thiến Ni liếc mắt đánh giá Ôn Nhiên một cái, thấy vẻ mặt thản nhiên của cô bé không giống nói dối.

Vậy có lẽ mấy huynh đệ kia đã bái sư trước, nên Dương phu nhân mới biết các nàng là người thân của ba huynh đệ Ôn Thuần, vì vậy mới mời các nàng đến ngồi cùng bàn.

"Vậy đại ca của muội làm sao có thể bái Lâm đại sư làm sư phụ? Bọn họ bái sư vào lúc nào? Tẩu tử nghe nói Lâm đại sư chưa bao giờ thu nhận đồ đệ, đại ca của mấy đứa giỏi quá!"

"Tẩu tử, một thỏi bạc chỉ có thể trả lời một câu hỏi thôi!"

Quách Thiến Ni trừng mắt: "Đó là nửa lượng bạc, là năm trăm văn, muội có biết là rất nhiều không!"

"Lạc nhi nói một văn tương đương với một ngàn lượng bạc! Tẩu tử không cần gạt muội, dù thế nào thì một thỏi bạc là một câu hỏi."

"Muội sai rồi, một ngàn văn tương đương một lượng bạc, muội đã nói ngược!!! Hoặc nên nói muội đã bị ca ca của mình lừa rồi!"

"Lạc nhi không phải ca ca, hắn là đệ đệ còn muội mới là tỷ tỷ. Trong nhà hắn là nhỏ nhất, hắn không dám lừa muội! Tẩu tử, tẩu tử còn muốn hỏi gì không? Không còn thì muội về nhà!"

Quách Thiến Ni trợn mắt xem thường, nàng ta nào có quan tâm hai người bọn họ ai lớn ai nhỏ!

Quách Thiến Ni nghĩ đến chuyện quan trọng, nàng ta lại đau lòng lấy ra một khối bạc vụn, số bạc này là 700 văn tiền.

Nàng ta nhắc lại câu hỏi vừa rồi.

Vẻ mặt Ôn Nhiên bất đắc dĩ nhìn nàng ta: "Tẩu tử, tẩu tử học đếm không tốt lắm nhỉ? Khó trách một văn tương đương với một ngàn lượng cũng không biết! Tẩu tử hỏi hai câu, phải đưa hai khối bạc!"

Quách Thiến Ni: "..."

Có phải nàng ta đã tìm nhầm người để hỏi rồi không?

Nàng ta lặng lẽ lấy ra một lượng bạc.

Ôn Nhiên đem hai khối bạc nhét vào trong túi tiền: "Bái sư vào ngày mười lăm! Ngày đó chẳng phải thư viện Lộc Sơn mở cuộc thi chiêu sinh sao? Tẩu tử cũng biết các ca ca của muội quá tài giỏi, cho nên bọn họ tất nhiên vì quá giỏi nên mới được Lâm sư phụ nhận bọn họ làm đồ đệ!"

Quách Thiến Ni: "..."

Đáp án dường như không khác gì mấy!

Sao nàng ta lại có cảm giác như đang bị gậy ông đập lưng ông vậy?

"Tẩu tử còn có chuyện gì để hỏi không? Muội về nhà đó!"

"Khoan đã, ca ca của muội tham gia cuộc thi của thư việc Lộc Sơn khi nào? Bọn họ có thư đề cử sao? Ai đã viết thư đề cử?"

Ôn Nhiên xòe bàn tay nhỏ bé ra.

Quách Thiến Ni: "..."

Quách Thiến Ni âm thầm nghiến răng, lại lấy ra một lượng bạc đặt vào tay Ôn Nhiên.

"Tẩu tử, về nhà học đếm cho tốt nha. Vừa rồi tẩu tử đã hỏi ba câu, câu thứ nhất là về cuộc thi của ca ca muội tham gia thư viện Lộc Sơn đúng không? Còn có câu thứ hai câu thứ ba nữa mà? Vậy phải là ba khối bạc mới đúng!

Quách Thiến Ni suýt nữa đã hộc máu: "Tẩu tử không hỏi vấn đề kia, đổi câu hỏi, là ai đã viết thư đề cử để đại ca của muội đi tham gia cuộc thi?"

Vẻ mặt Ôn Nhiên nhìn Quách Thiển Ni không đồng tình: "Tẩu tử, tẩu tử làm vậy là đang ức hiếp trẻ con đấy, vấn đề này chẳng phải đã gộp hết ba vấn đề kia sao? Tẩu tử không đưa muội ba khối bạc thì muội sẽ không trả lời!"

Quách Thiến Ni muốn bóp chết cô bé!

Bạc đã ra không ít, mà thông tin hữu dụng cũng chưa hỏi ra được.

Nàng ta lại lấy ra hai thỏi bạc.

"Thập Thất ca viết." Ôn Nhiên nhận lấy nhét vào trong túi tiền, vui vẻ nói.

Túi tiền nhỏ của cô bé cũng đã căng phồng, sắp không nhét vào được nữa. Không được, phải trở về phải nhờ đại tỷ thêu một cái túi tiền thật lớn mới được!

Thập Thất ca là ai?

Trực giác nói cho nàng ta biết đây là nhân vật quan trọng!

Quách Thiến Ni: "Vừa rồi tẩu hỏi muội ba vấn đề, tại sao muội chỉ trả lời tẩu một cái?"

Ôn Nhiên dùng một đôi mắt to vừa đen vừa sáng rất vô tội nhìn nàng ta: "Tẩu tử, cái này cũng coi như là một vấn đề, tẩu thật sự muốn muội trả lời sao? Muốn trả lời thì cho muội một thỏi bạc."

Quách Thiến Ni: "Không cần!"

Trả lời một cái cũng coi như biết ba cái đáp án.

"Thập Thất ca" là ai? Quách Thiến Ni vừa định hỏi Thập Thất ca là ai, nghĩ đến cái gì, nàng ta lập tức sửa miệng: "Thập Thất ca có tên gọi là gì?"

"Thập Thất ca gọi là Thập Thất mà! Huynh ấy không nói cho bọn muội biết tên."

Quách Thiến Ni lại có xúc động muốn hộc máu, hỏi như không hỏi, nhưng mà tại gia tộc có số thứ tự đến Thập Thất, chứng minh gia tộc người này cũng không phải là một gia tộc nhỏ.

"Vậy muội có biết hắn họ gì không? Đang ở nơi nào? Làm sao các muội quen biết được hắn?"

"Ba khối bạc."

Quách Thiến Ni đã không muốn hình dung cảm giác của mình vào giờ phút này, yên lặng lấy bạc ra.

"Không biết, huynh ấy chỉ nói cho bọn muội gọi là Thập Thất, Đại Hôi cùng Tiểu Hắc đưa tỷ tỷ của muội đi làm quen với huynh ấy.

Như thế nào lại nhiều ra thêm hai người???!!!!...

Cuối cùng Quách Thiến Ni nắm chặt cái túi tiền rỗng tuếch, nhìn Ôn Nhiên nhảy nhót chạy về nhà, cảm thấy bản thân như đã bị một bé gái đưa vào bẫy!

Nàng ta tốn hai mươi mấy lượng bạc mà chỉ biết một người được gọi là Thập Thất, ở trên núi. Những cái khác thì đều không biết.

Còn biết một con sói gọi là Đại Hôi, một con diều hâu gọi là Tiểu Hắc.

Còn biết một người là Phong công tử, chỉ biết họ Phong, cái khác không biết.

Nhà bọn họ nấu cơm giúp Thập Thất ca cùng Phong công tử, bởi vì đồ ăn ngon, cho nên Thập Thất ca giúp đỡ viết thư giới thiệu, còn nói không nhất định có thể thi trúng, vị tiên sinh kia rất nghiêm khắc, nhưng ca ca bọn họ quá lợi hại mà thi được.

Cho nên hai mươi mấy lượng bạc đổi lấy được một cái thông tin là nhà bọn họ chỉ là nấu cơm giúp người ta, sau đó được chủ nhà ban thưởng mới đổi lấy một phong thư giới thiệu?

Nhưng bà huynh đệ kia lại có vận may được Lâm Sơn trưởng nhận làm đồ đệ!

Là đầu bếp nữ, cũng chỉ là một hạ nhân, cứ cho là ở trước mặt chủ nhà lại được yêu thích thì dù sao cũng chỉ là hạ nhân!

Có ai đã nghe nói qua làm đầu bếp sẽ được thăng chức rất nhanh không? Có cho thì bọn họ cũng không xốc dậy nổi cái sóng gió gì!

Nhưng mà Thập Thất cùng Phong công tử kia rốt cuộc là ai?

Quách Thiến Ni cầm lấy túi tiền rỗng tuếch, trở về nhà cũ.

Hôm nay thật sự thiệt hại lớn, hai mươi mấy lượng bạc, hơn nữa vừa rồi đưa mất ba cái túi tiền, mỗi cái túi tiền cũng có một đóa châu hoa cùng một cái thỏi bạc!

Nàng ta còn nghĩ rằng nhà bọn họ có bí mật gì không thể cho người khác biết, ai ngờ...

Thật là sai lầm khi tưởng nhầm mắt cá thành trân châu!

Sau khi Ôn Nhiên về đến nhà, vui mừng khoe ra với Ôn Noãn: "Tam tỷ, muội cũng kiếm được bạc! Rất nhiều bạc!"

Ôn Nhiên đổ túi tiền bạc ra rồi đếm, lại có hẳn hai mươi năm lượng!

Ôn Noãn hơi kinh ngạc: "Kiếm như thế nào?"

Ôn Nhiên kể lại chuyện vừa rồi sinh động như thật một lần.

Ôn Noãn không nhịn được cười: "Muội đúng là cái đồ tinh quái, làm tốt lắm!"

Ôn Noãn nói xong lại cảm thấy không đúng, sao lại có thể dạy bọn nhỏ dùng cái cách kiếm bạc bàng môn tả đạo như thế này được!

Biểu tình của nàng cứng nhắc một chút, khụ khụ, giọng nói nghiêm khắc: "Biết cách làm giàu, chúng ta cũng không thể dùng loại thủ đoạn này để gạt người kiếm bạc, biết không?"

Ôn Nhiên xua tay: "Tam tỷ, tỷ đừng giả vờ nữa! Có khi tỷ còn hận không thể để muội lừa nhiều một chút! Muội biết, muội không lừa những người khác, muội chỉ lừa người trong gia đình kia! Việc này của muội gọi là cướp giàu cứu nghèo!"

Ôn Noãn thề thốt phủ nhận: "Tỷ là cái dạng người này sao?"

Ôn Nhiên gật gật đầu: "Đừng giả vờ nữa! Muội cảm thấy bản chất của tam tỷ đúng là như vậy!"

Ôn Noãn: "..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp