Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 77


2 tháng

trướctiếp

Ôn Gia Thụy cõng ông Ôn về nhà và thả ông ấy xuống, cũng nói sẽ mời đại phu lại đây rồi trực tiếp rời đi.

Đương nhiên Chu thị sẽ không bỏ qua cơ hội này, trào phúng Ôn Gia Thụy bất hiếu!

Cũng nói hiện tại Ôn Gia Thụy đắc tội quý nhân, không biết quý nhân kia sẽ báo thù Ôn Gia Thụy như thế nào!

Bảo ông Ôn đừng ra ngoài, miễn cho bị liên lụy, hại Đại Lang nhà bọn họ.

Trong lòng ông Ôn lo lắng sốt ruột nên cũng không nghe Chu thị nói cái gì, chỉ gật đầu.

――

Chuyện nhà Ôn Noãn và đốc công của nhà quý nhân kia đánh nhau nhanh chóng lan truyền khắp thôn, ở sau lưng, mọi người đều cảm thấy nhà Ôn Gia Thụy thật thảm!

Từ xưa đến nay, những người chân đất, không quyền không thế giống bọn họ mà đắc tội người có quyền thế thì đều không có kết cục tốt.

Rất nhiều người chờ xem quý nhân sau lưng những đốc công đó sẽ xử lý Ôn Gia Thụy như thế nào!

Bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra buổi chiều khung cảnh lại là như thế này.

Ôn Noãn dẫn theo những người giúp đỡ về nhà, lập tức lấy rượu thuốc trật khớp lần trước Phong Niệm Trần đưa thoa lên cho bọn họ.

Rượu thuốc này có dược liệu quý hiếm, thậm chí bên trong còn có xương hổ.

Sau khi bôi rượu thuốc không bao lâu, bọn họ thế mà lại không cảm thấy đau nữa, không bao lâu sau cũng hết sưng!

Làm mọi người ngạc nhiên cho rằng đây là thần dược, hỏi thuốc này mua ở đâu.

Ôn Noãn lập tức đồng ý sau này sẽ cho bọn họ mỗi người một bình.

Mọi người nghỉ ngơi một chút, ăn bữa trưa phong phú, sức lực đều đã khôi phục trở lại, sau đó bắt đầu đi đào móng.

Đàm đốc công thấy ở nơi xa có mấy thôn dân sôi nổi xua tay với những người Ôn Gia Thụy, gã nhìn mảnh đất hoang lớn như vậy, nhướng mày.

Chỉ là lông mày vừa động, gương mặt bị đánh sưng thành đầu heo của gã lại đau đớn, trong lòng gã càng hận hơn!

Gã xoải bước đi lên đất hoang, sau đó lớn tiếng nói với những thôn dân chuẩn bị rời đi: "Chúng tôi cần người khai hoang, một ngày mười tám văn tiền! Ai có hứng thú có thể lại đây! Nam nữ già trẻ gì cũng được!"

Mười tám văn tiền một ngày?

Hình như tiền công khai hoang chỉ có mười hai đến mười lăm văn tiền!

Mười tám văn tiền là giá cao có đốt đèn lồng đi tìm cũng không tìm thấy!

Thôn dân đều oanh động, sôi nổi chạy tới báo danh.

"Thật sự là mười tám văn tiền sao? Tôi báo danh!"

"Tôi cũng muốn báo danh!"

"Tôi cũng báo danh cho vợ và con tôi, xin hỏi trẻ nhỏ và người già cũng là mười tám văn tiền một ngày sao?"

"Đúng vậy, chỉ cần là trẻ nhỏ từ mười tuổi trở lên, tất cả mọi người đều là mười tám văn tiền một ngày!"

"Trời ơi, tôi, nhà tôi một nhà năm người đều báo danh!"

"Nhà tôi một nhà sáu người đều báo danh..."

Rất nhanh đã có một đám người vây quanh Đàm đốc công muốn báo danh.

Sau khi báo danh xong, người nọ lớn tiếng kêu la chạy vào thôn: "Trời ơi! Lời quá đi, nhanh lên, mọi người mau kêu người nhà đi khai hoang đi!"

Đàm đốc công nhìn qua những người đang đào móng ở nơi xa, trong lòng lạnh lùng cười.

Hối hận chưa!

Dám đánh tôi à?

Chờ bọn họ lại đây nói muốn làm công giúp hắn, hắn sẽ hung hăng nhục nhã bọn họ một hồi!

Làm cho bọn họ quỳ trên mặt đất dập đầu xin lỗi hắn thì hắn mới suy xét xem có cho bọn họ lại đây khai hoang hay không!

Vậy mà lại dám đánh mình, hừ!

——

Phủ thành

Giờ phút này Phong Niệm Trần đang ở phủ đệ ở phủ Hoài Ninh của Phó gia, giúp đỡ chữa bệnh cho ông Phó.

Phó gia từng được Thái Thượng Hoàng thân phong "Điêu luyện sắc sảo", là gia đình kiến trúc đại sự truyền thừa hơn trăm năm, phủ đệ khắp chốn tinh xảo như tranh vẽ.

Phó Vinh vội vàng quay về phủ, xuyên qua một loạt con đường đầy phong cảnh đẹp, tìm được Phong thần y dò hỏi một chút mới biết được năm mẫu đất kia là của tiểu sư phụ của Phong thần y.

Phủ đệ kia cũng là hắn xây dựng cho tiểu sư phụ của hắn, bảo Phó Vinh đừng để lộ ra ngoài, Phong thần y muốn tạo một bất ngờ lớn cho tiểu sư phụ của hắn.

Phó Vinh nghe vậy thì yên lòng, vội vàng từ phủ thành trở về gấp.

Đồng thời trong lòng hắn ta cũng vô cùng khiếp sợ và tò mò, tiểu sư phụ của Phong thần y? Đó là nhân vật nào?

Vì sao Phong thần y lại muốn nhận người nọ là tiểu sư phụ?

Trở lại đất hoang, hắn thấy một đám thôn dân đang khai hoang, hai bên đất hoang có ranh giới rõ ràng, yên bình không có việc gì, là một khung cảnh hòa bình, hắn ta thở phào nhẹ nhõm một hơi!

Đàm đốc công thấy hắn trở về, vội vàng chạy đến trước mặt hắn, cung kính hành lễ.

Phó Vinh thấy một dáng vẻ đầu heo của Đàm đốc công thì hoảng sợ: "Ngươi làm sao vậy?"

Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không tốt, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?

Đừng dọa hắn!

Mạng của hắn chịu không nổi!

"Phó thiếu, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi!" Ở trước mặt Phó Vinh, hắn không có tư cách gọi Phó Vinh là anh rể họ.

Biểu tỷ bà con xa của hắn chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé trong nhà của Phó Vinh, nếu không phải biểu tỷ kia của gã đã từng đã cứu mạng Phó Vinh thì gã cũng không có khả năng làm việc trong đội thi công của Phó gia, làm một đốc công trong phân đội ở phủ Hoài Ninh.

"Cho dù tôi ra điều kiện gì, chủ nhân của năm mẫu đất hoang kia cũng đều không chịu bán, còn đánh người của chúng ta một trận! Phó thiếu, ngài không biết bọn họ ngang ngược như thế nào đâu, bọn họ còn nói trừ khi Phó thiếu gọi hắn một tiếng cha, quỳ xuống cầu xin hắn, nếu không dù thế nào hắn cũng không bán!"

Đàm đốc công than thở khóc lóc kể ra chuyện vừa rồi, thêm mắm thêm muối, lật ngược phải trái trắng đen nói một lần!

Phó Vinh nghe vậy, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đầu quả tim đang run rẩy.

Đàm Bỉnh này thế mà lại dám đánh người nhà tiểu sư phụ của Phong thần y!

Đây là muốn hại chết hắn ta sao?

Đàm đốc công thấy sắc mặt của Phó Vinh càng ngày càng khó coi, trong lòng vô cùng vui mừng.

Gã nhìn về phía những người bên mảnh đất hoang khác, trong mắt hiện lên sự âm độc, chờ xem!

Đắc tội Phó gia, đắc tội quý nhân, chờ chết đi!

Phó Vinh đánh một cái tát lên đầu của gã: "Ngươi tìm chết à! Mau đi dập đầu xin lỗi cho ta!"

Đàm đốc công: "..."

——

Mười lăm phút trôi qua, trước mảnh đất hoang nhà Ôn Noãn có một đám người đang quỳ.

Trường hợp này rất đồ sộ!

Ôn Gia Thụy và những người đang đào móng đều ngây ngẩn cả người.

Lại xảy ra chuyện gì?

Phó Vinh đứng ở trước mặt mọi người, hắn ta cung kính khom lưng hành lễ: "Ôn huynh, thật sự xin lỗi, đều là tôi quản giáo không tốt, thuộc hạ của tôi xúc phạm huynh! Mong rằng huynh không phiền lòng!"

Phó Vinh nói xin lỗi xong thì quay đầu lại nói với đội thi công quỳ đầy đất ở phía sau, nói: "Còn không mau đi xin lỗi Ôn lão gia!"

Đàm đốc công vẫn còn có chút há hốc mồm như cũ, gã không rõ vì sao anh rể họ của mình là kiến trúc đại sư thiết kế sân vườn nổi tiếng của Nạp Lan quốc, Phó gia có bảng hiệu lâm viên đại sư do Hoàng Thượng ngự ban.

Có không biết bao nhiêu quý nhân xếp hàng nhờ Phó gia xây dựng phủ đệ, những quý nhân đó đều khách khí ba phần với Phó thiếu.

Vậy mà hiện tại hắn ta lại ăn nói khép nép, hành lễ xin lỗi một tên chân đất!

Gã nghĩ không ra!

Đừng nói gã nghĩ không rõ, toàn bộ đội thi công và tất cả thôn dân đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Phó Vinh thấy Đàm đốc công không phản ứng, lại vỗ một cái tát lên đầu gã: "Mau xin lỗi đi!"

Đàm đốc công giật mình một chút, vội vàng dập đầu xin lỗi: "Ôn lão gia, tôi xin lỗi, vừa rồi là tôi đắc tội ngài! Mong ngài rộng lượng bỏ qua chuyện này, không so đo với tiểu nhân."

Những người phía sau gã cũng vội vàng dập đầu xin lỗi, nói giống hệt gã.

Ôn Gia Thụy cũng không phải loại người có lý không tha người, chủ nhân người ta đã tự mình đến xin lỗi rồi, lại còn làm cho bọn họ quỳ xuống dập đầu xin lỗi!

"Người của cậu còn đánh huynh đệ của tôi, cũng nói lời xin lỗi với huynh đệ của tôi đi, việc này coi như xong."

Vì vậy Phó Vinh lại bảo đám người Đàm đốc công xin lỗi những người giúp đỡ đào móng.

Người giúp đỡ đào móng: "..."

Đây là lần đầu tiên trong đời đánh nhau còn có người dập đầu xin lỗi mình.

Ôn Gia Thụy nghĩ đến chuyện gì đó, nói với Phó Vinh: "Mảnh đất này của tôi dù thế nào cũng không bán, cậu đã biết rồi chứ?"

"Không sao, bán hay không cũng giống nhau! Vừa rồi thật sự xin lỗi, vì nhận lỗi, Ôn huynh à, nhà của huynh để chúng tôi xây dựng giúp huynh đi."

Suýt chút nữa Đàm đốc công đã cắn đứt đầu lưỡi của mình!

Đây là tình huống gì? Hay là gia đình này cũng không phải người nhà nông, thật ra là công tử thế gia đại tộc nào đó tới nơi này ẩn cư?

Nghĩ như vậy, gã lại toát mồ hôi lạnh!

Nghĩ như vậy, gã nhịn không được mà tát bản thân hai cái, lại dập đầu một chút: "Ôn lão gia, tôi xin lỗi, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn! Ngài nhất định phải tha thứ cho tôi! Tôi xây nhà cho ngài, tôi làm trâu làm ngựa cho ngài!"

Ôn Gia Thụy: "..."

Tình huống này chuyển biến quá bất ngờ, làm tất cả mọi người trong thôn đều ngạc nhiên đến rớt cằm!

Đánh một trận, quỳ xuống dập đầu xin lỗi là được, còn muốn bồi thường một căn nhà?

Bọn họ nhìn về phía Đàm đốc công quỳ trên mặt đất, ánh mắt nóng rát:

Huynh đệ, ngươi mau lại đây đánh tôi đi! Đánh không chết là được! Sau đó bồi thường cho tôi một căn nhà đi!

Ôn Gia Thụy cũng há hốc mồm, đây không phải là âm mưu gì đó chứ?

Ông vội nói: "Không cần! Chúng tôi tự xây là được."

"Không sao, để tôi xây! Như vậy hai mảnh đất nối thành một mảnh, chỉnh thể sẽ trông càng đẹp mắt hơn."

Về sau phủ đệ bên kia xây dựng xong còn phải gộp chung bên này vào, để bọn họ xây nhà không biết căn nhà sẽ thế nào, đến lúc đó gộp vào không phải sẽ rất không hợp nhau sao?

Hắn không cho phép phủ đệ hắn thiết kế lại có nét bút hỏng.

Ôn Gia Thụy nghe vậy càng thêm cảm thấy hắn đang âm thầm có mưu đồ với mảnh đất của mình, lắc đầu kiên định nói: "Không cần! Chúng tôi tự xây dựng."

Phó Vinh thấy vậy, gương mặt lộ vẻ thất vọng, không dám cưỡng ép: "Được rồi!"

Hắn ta quyết định đến lúc đó sẽ ở bên cạnh chỉ dạy bọn họ một chút, cần phải làm ra dáng vẻ trong lý tưởng của hắn.

Con người này của hắn ta không chịu nổi một chút nét bút hỏng!

Chỉ là hắn ta không ngờ được trong tương lai khi nhìn thấy bản thiết kế căn nhà của Ôn Noãn, hắn ta như được mở ra một cánh cửa sổ mới, thấy được một thế giới rất khác. Sau đó hắn ta cảm thấy bản thiết kế trước của mình mới là chỗ nào cũng là nét bút hỏng, xóa bỏ toàn bộ, sửa lại hết để phối hợp ngôi nhà nhỏ kia của Ôn Noãn.

Mấy năm sau, phủ đệ làm xong, Ôn phủ thành phủ đệ thực dụng nhất, đẹp nhất toàn bộ Nạp Lan vương triều.

Ngay cả Hoàng Thượng và Thái Hậu cũng từng đến đây tham quan!

Đương nhiên đây là chuyện xảy ra trong tương lai.

Phó Vinh không chỉ dẫn người đến xin lỗi Ôn Gia Thụy và những người đến giúp, mà còn dẫn người đi đến phòng trúc để xin lỗi Ôn Noãn.

Phong thần y nói người đó là tiểu sư phó, tuổi tác của Ôn Gia Thụy rõ ràng lớn hơn Phong thần y, không có khả năng là tiểu sư phó, chứng tỏ tiểu sư phó phải là một người khác, cho nên hắn lại dẫn người đi xin lỗi.

Việc này quả thật đã đổi mới tam quan của thôn dân!

Quý nhân thế mà lại xin lỗi đám người như bọn họ? Quý nhân bây giờ ai cũng thông tình đạt lý, hòa ái dễ gần như vậy sao?

Sau khi Chu thị nghe kể xong chuyện này thì trực tiếp hóc xương cá, Ôn lão gia rót nửa bình dấm cho bà ta uống mà xương cá vẫn chưa mềm ra, nghĩ mọi cách, lăn lộn một phen, cuối cùng mời đại phu, mới lấy ra được, suýt chút nữa cái mạng già của bà ta cũng bay đi luôn!

Sau khi Chu thị lấy được xương cá ra, không nhịn được thắc mắc chẳng lẽ đầu óc của chủ nhân mảnh đất hoang kia có vấn đề!

Gia đình đê tiện nghèo nàn kia, bắc cho hắn một cái thang lên trời cũng không đi nổi, vậy thì vị chủ nhân đất hoang kia kiêng kị cái gì chứ!

Chưa bao giờ nhìn thấy loại người xấu xa như này!

Tức chết bà ta! Chừng đó người mà vẫn không giải quyết được cái gia đình đê tiện của Vương thị kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp