Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 45


2 tháng

trướctiếp

Ôn Noãn giải thích xong, lại tiếp tục vẽ bản đồ chi tiết các bộ phận bên trong: "Đây là mái nhà, bốn góc bên trên có thể xây dựng pháo đài khép kín hoặc nửa khép kín, dùng để trên cao nhìn xuống đánh trả kẻ địch vào trong thôn..."

Tốc độ vẽ của nàng rất nhanh, từng nét bút chưa từng sai lầm, phảng phất như đối với nàng mà nói, mấy thứ này đã sớm được nàng nhớ kỹ trong lòng.

Ôn Noãn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, Nạp Lan Cẩn Niên nhìn nét bút của nàng, đáy lòng kích động!

Hắn nhịn không được mà cầm bút bắt đầu viết lại không sót một chữ theo lời nói của Ôn Noãn, viết thành một phần cuốn sổ nhỏ.

Hai người đều không nói nữa, trong phòng nhất thời im lặng, Ôn Noãn vẽ, Nạp Lan Cẩn Niên dùng tay trái viết sổ nhỏ, còn vẽ lại một phần theo bản vẽ của Ôn Noãn.

Quách Minh Diễm chờ ở bên ngoài, nhìn hình ảnh hài hòa đến chói mắt ở bên trong, sắc mặt càng ngày càng cứng đờ.

Sao có thể?

Sao lại có người có thể giải quyết được vấn đề đọng lại ngàn năm từ các triều đại trước đến nay?

Có lẽ là có niềm tin với liên nỏ 60 mũi tiên liên tiếp kia, Lâm Tinh nắm chặt tay: Bá tánh biên cương an toàn rồi!

Nếu không gặp qua thì không biết nỗi khổ của bá tánh biên cương!

Trời biết lúc trước xuất chinh cùng chủ tử, sau khi nhìn thấy những thôn trang đó bị cướp đoạt và giết chóc, thi thể ngang dọc khắp nơi, những người phụ nữ bị làm nhục đó kêu khóc khàn cả giọng, hắn tức giận biết bao nhiêu!

Nhưng bọn giặc cỏ Đột Quyết giảo hoạt, cướp đoạt giết chóc xong là lập tức bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, sa mạc mênh mông, hoàn toàn không có dấu vết để tìm!

Tiêu diệt cũng không hết, ngã xuống một đám thì lại có một đám xuất hiện.

Đại ca của hắn đi lại trong sa mạc nhiều năm, mục đích chủ yếu là để tiêu diệt bọn họ!

Nửa canh giờ sau, Nạp Lan Cẩn Niên ôm quyền hành lễ với Ôn Noãn: "Nha đầu, tôi thay bá tánh nơi biên cương cảm ơn cô!"

Hắn trịnh trọng nói.

Hành lễ này không liên quan đến thân phận, chỉ là kính trọng.

Hành động này là làm mấy người ngoài cửa khiếp sợ!

Quách Minh Diễm càng là kinh sợ đến mức bước chân không vững, liên tục lùi về phía sau hai bước.

Tôn trọng như vậy, nàng ta chưa từng gặp qua.

Cẩn Vương là bẩm sinh có tình cách lương bạc, dung mạo tuyệt thế, chưa bao giờ đặt bất kỳ ai vào trong mắt!

Trong phòng, Nạp Lan Cẩn Niên lớn tiếng nói: "Lâm Tinh!"

Lâm Tinh ở ngoài cửa kích động, lớn tiếng kêu lên: "Có!"

Hắn vội chạy vào trong, hắn gấp không chờ nổi muốn xem tháp canh vô cùng kỳ diện mà Ôn cô nương nói!

"Ngươi nhìn xem, ra roi thúc ngựa đưa một phần bản vẽ này về kinh thành, một phần đưa đến tay hầu gia ở biên cảnh! Bảo Lâm Nhật tự mình giám sát!" Nạp Lan Cẩn Niên sửa sang bản vẽ thành hai phần, giao cho Lâm Tinh.

"Vâng!" Lâm Tinh lớn tiếng đồng ý, hắn nghiêm túc lại nhanh chóng nhận bản vẽ, cúi đầu nhìn xem, lầu tháp kia không gì phá nổi, vừa xem là hiểu ngay, làm người ta lập tức hiểu được sự ảo diệu bên trong!

Đáy lòng của hắn chấn động vô cùng: Ôn cô nương là thần tiên mới đúng! Sao nàng có thể nghĩ ra được?

Bỗng nhiên hắn quỳ xuống, vẻ mặt kích động và trang nghiêm nói với Ôn Noãn: "Ôn cô nương, tôi thay mấy vạn dân vùng biên cương cảm ơn cô!"

Nói xong cũng không đợi Ôn Noãn phản ứng, hắn vội vàng chạy ra ngoài sắp xếp.

Quách Minh Diễm sửng sốt, chủ tử làm như vậy, thuộc hạ cũng làm như vậy!

Ai cũng biết bốn hộ vệ Nhật Nguyệt Tinh Thần bên người Cẩn Vương, ngoài Cẩn Vương ra thì đều lạnh nhạt với tất cả mọi người.

Viên quản gia nhịn không được mà đuổi theo, muốn nhìn một chút.

Quách Minh Diễm và Lý Binh cũng đi qua.

Tháp canh gì mà lợi hại như vậy? Đây là vấn đề trăm năm vẫn chưa giải quyết được, thật sự có thể dựa vào mấy tòa tháp là có thể giải quyết sao?

Nàng ta không tin!

"Lâm Tinh!" Viên quản gia gọi hắn lại.

"Tháp canh này có thể có chỗ nào không ổn không?"

Lâm Tinh nhìn thoáng qua ông ấy, lại nhìn thoáng qua Quách Minh Diễm cùng đi lại đây, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Viên quản gia, ẩn ý nói: "Viên quản gia, ông hoài nghi Ôn cô nương là cái đinh do nước khác xếp vào đúng không?"

Viên quản gia mấp máy khóe môi, nói không nên lời, ông ấy thật sự hoài nghi.

Quách Minh Diễm nhíu mày: "Nàng ta chỉ là một nông nữ, hiểu biết nhiều như vậy không phải khiến người ta hoài nghi sao?"

Hiện tại nàng ta càng nghi ngờ nhiều hơn, chắc chắn là có âm mưu gì đó!

Lâm Tinh lắc đầu: "Cô cảm thấy cái hành lễ kia của chủ tử là ai cũng có thể gánh nổi sao?!

Cô biết liên nỏ 60 mũi tên liên tiếp kia là ai thiết kế không?

Cô biết tháp canh này được xây dựng ra sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích cho bá tánh biên cương, thậm chí phương nam, nơi thường xuyên bị hải tặc và lũ lụt quấy phá không?

Có cây đinh nào sẽ giúp đỡ thiết kế tháp canh chống đỡ giặc ngoại xâm?

Có cây đinh nào sẽ giúp đỡ sửa chữa liên nỏ hai mươi mũi tên liên tiếp?

Có cây đinh nào sẽ cung cấp liên nỏ sáu mươi mũi tên liên tiếp cho nước địch!

Cây đinh như vậy, gian tế như vậy thì hãy cho tôi một tá đi! Nạp Lan quốc chúng ta dù ai đến cũng không từ chối, càng nhiều càng tốt!"

Cơ thể của Viên quản gia run lên.

Lâm Tinh nói xong là lập tức đi sắp xếp, hắn nghĩ đến cái gì đó, vẫn dừng lại một chút: "Viên quản gia, ông không muốn lăn về kinh thành thì sau này xin cung kính với Ôn cô nương một chút, ông không phát hiện chủ tử cố ý đuổi ông đi, hôm nay không cho ông tiếp xúc với Ôn cô nương sao!"

Quả hồng cũng là chủ tử bảo hắn tự mình đưa qua.

Hắn là một tứ phẩm hộ vệ, ở trên chiến trường cũng được xem là phó tướng, có bao giờ làm việc vặt vãnh như vậy được không!

Nhưng mà làm việc cho Ôn cô nương, hắn vui vẻ vô cùng!

Lâm Tinh là nể mặt huynh đệ tốt vào sinh ra tử với mình là Viên Lập nên mới nhắc nhở Viên quản gia một chút.

Viên quản gia sửng sờ cả người.

Mấy câu hỏi liên tiếp của Lâm Tinh không ngừng vang vọng bên tai ông ấy, làm ông ấy hoài nghi nhân sinh.

Lâm Tinh lại nhìn về phía Quách Minh Diễm: "Quách cô nương, cô cảm thấy tôi nói đúng không?"

Nói xong hắn cũng mặc kệ bọn họ có phản ứng gì, trực tiếp nhanh chân đi sắp xếp.

Sắc mặt của Quách Minh Diễm vô cùng khó coi.

Lâm Tinh này là có ý tứ gì?

Lý Binh cũng vô cùng chấn động, hắn khôi phục tinh thần trở lại, nhìn về phía Quách Minh Diễm: "Quách cô nương, chúng ta đi vào bẩm báo Cẩn Vương là đã làm ra liên nỏ 60 mũi tên liên tiếp kia đi!"

Quách Minh Diễm như bị bậc lửa quả bom, lập tức bùng nổ: "Có gì tốt mà bẩm báo? Tự huynh đi đi!"

Nói xong nàng ta dậm chân một cái, trực tiếp chạy!

Đây là đang xem trò hề của nàng ta sao?

Biết rõ liên nỏ 60 mũi tên liên tiếp lia là con tiện nhân kia thiết kế!

Liên nỏ hai mươi mũi tên liên tiếp kia cũng là nàng sửa chữa qua, uy lực tăng cao! Hơn xa người Tây Nhung!

Lý Binh: "..."

Vừa rồi là ai kích động muốn đi theo?

Phải mất một lúc lâu Viên quản gia mới hồi phục tinh thần từ sau nỗi khiếp sợ, ông ấy nhìn thoáng về hướng thư phòng phương, lại không có can đảm, cũng không mặt mũi lại qua canh gác.

Viên quản gia không ngu, nếu không thì ông ấy cũng không làm nổi chức vị quản gia bên người Nạp Lan Cẩn Niên.

Ở bất kỳ quốc gia nào, trong vấn đề quân sự, kỹ thuật phòng ngự và kỹ thuật công kích đều là bí mật tối cao!

Ôn Noãn lấy ra đồ vật như vậy, cũng đủ chứng minh nàng không phải gian tế của quốc gia khác, nếu nàng là gian tế, nàng có phát minh như vậy thì sao lại vì không nói cho quốc gia của mình, ngược lại lại tiết lộ cho nước đối đầu?

Nhân tài như vậy cũng không thể cử đi làm gian tế được! Không phải là quá lãng phí sao?

Viên quản gia ủ rũ cụp đuôi tránh ra.

Lý Binh: "..."

Ông ấy còn chưa thông báo giúp hắn đâu!

Lý Binh nhìn về hướng thư phòng phương, phát hiện Đại Hôi đang lười biếng nằm trên một tảng đá lớn phơi nắng.

Hắn đi qua, vô cùng cẩn thận nói: "Đại Hôi, ngươi có thể đi vào thông báo giúp ta được không?"

Đại Hôi khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, thân mình thật lớn của con sói xoay người trên tảng đá, quay mặt đi, không nhìn hắn.

Trông tiểu gia giống như sẽ làm mấy chuyện mà cẩu nô tài mới làm này sao?

Lý Binh: "..."

Hắn vẫn nên chờ cô nương kia rời đi rồi vào bẩm báo vậy!

Hắn không ngờ lần này chờ chính là hơn một canh giờ.

Tính kiên nhẫn của Cẩn Vương không tốt, tất cả văn võ bá quan trong triều đều biết! Lâm triều đến trễ về sớm là chuyện bình thường, cho dù là bàn bạc chuyện quân sự với các tướng lĩnh cũng không vượt qua mười lăm phút là hắn đã không chịu không nổi (Hoàng Thượng nói là hắn không chịu nổi sự ngu ngốc của mọi người), thậm chí chỉ trong một khắc nửa chung là con muỗi cũng bị dọn dẹp sạch sẽ!

Đương nhiên sự thật là mọi người đều gấp không chờ nổi muốn chạy trốn.

Ai cũng không có lá gan dám ở cùng Cẩn Vương hơn nửa khắc.

-

Trong thư phòng.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn, ánh mắt lạnh băng sâu thẳm, tựa như bầu trời đầy sao thần bí nhất.

Nếu có thể làm ra tháp canh và liên nỏ 60 mũi tên liên tiếp, nói chúng là vũ khí quan trọng của đất nước cũng không phải nói quá!

Đột nhiên hắn rất muốn biết rốt cuộc nàng có thể đi bao xa, hắn tin tưởng vùng núi nhỏ bé này chắc chắn sẽ không vây nhốt được nàng.

Ôn Noãn đón nhận ánh mắt nóng rực của người nào đó: "Làm sao vậy?"

"Công lao này chắc chắn sẽ không thiếu phần cô."

Ôn Noãn nghe vậy cũng không quá để ý: "Có thể giúp huynh là được rồi, có thể bắt đầu châm cứu được chưa?"

Đáy lòng của Nạp Lan Cẩn Niên khẽ rung động, nàng chỉ là muốn giúp đỡ mình, nhưng bản thân nàng không biết việc này tạo phúc cho bao nhiêu bá tánh, sẽ có công lao lớn thế nào!

Mà phần công lao đó, chắc chắn hắn sẽ đòi cho nàng, thiếu một chút cũng không được!

Hắn đứng lên: "Được."

Hai người đi vào phòng trong.

Một canh giờ sau, Ôn Noãn rời khỏi thư phòng, Nạp Lan Cẩn Niên đi tiễn nàng.

Lý Binh bị gió thu thổi một buổi chiều vô cùng kích động, vừa định hành lễ thì phát hiện cơ thể của mình đã đông cứng rồi.

Đại Hôi lập tức nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, phe phẩy cái đuôi chạy tới, dáng vẻ vô cùng chân chó.

Không biết là cố ý hay là vô tình, cơ thể con sói lớn đụng vào Lý Binh một chút, sau đó đi đến trước mặt Ôn Noãn vẫy đuôi.

Ôn Noãn vuốt ve lông tơ trên đầu nó, lưu loát ngồi lên.

Cả người của Lý Binh đã tê rần, ngã ngồi trên mặt đất, phát ra tiếng "Bịch"!

Nghe đã thấy đau!

Lý Binh cảm thấy khung xương chưa già nhưng cũng không còn trẻ của mình đã tan thành từng mảnh!

Nhưng hắn vẫn nhanh chóng bò dậy, hành lễ: "Thập Thất gia, đã chế tạo được liên nỏ 60 mũi tên liên tiếp, bao giờ ngài có thời gian rảnh đi xem?"

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn: "Có muốn đi xem không."

Ôn Noãn lắc đầu: "Không được, không rảnh."

Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Đợi một khoảng thời gian nữa lại dẫn cô đi xem, chơi rất vui."

Lý Binh ngẩn người, đợi một khoảng thời gian nữa? Không phải ý của Thập Thất gian là mỗi năm...

Không đâu! Đó cũng không phải là trò đùa! Càng không phải trò chơi!

Thập Thất gia si ngốc sao?

-

Vào chiều tối, Ôn Noãn ôm mấy cuốn sách ngồi trên lưng Đại Hôi đi xuống, còn chưa đi vào sân, ở nơi xa đã nhìn thấy Vương thị đuổi ông Ôn ra khỏi sân.

Ông Ôn trực tiếp bị Vương thị cầm cây chổi đuổi đánh, đuổi ra khỏi sân: "Ông cút cho tôi! Đừng tới nhà của tôi! Nơi này của tôi không chào đón ông!"

Ông Ôn liên tục nhảy chân, không ngừng né tránh: "Bà làm gì vậy? Đang nói chuyện tốt đẹp bỗng nhiên phát bệnh thần kinh gì vậy?! Tôi chỉ bảo bà nói công thức món ăn cho lão đại, bà không muốn nói cũng không cần đánh người!"

Còn ra thể thống gì!

Mặt mũi của ông đã mất sạch!

"Cút, muốn tôi nói cho công thức cho hắn sao, không có cửa đâu! Ông già đáng chết này, về sau ông đừng tới nhà của tôi!" Vương thị dùng một tay ném cái chổi vào người ông Ôn, sau đó "Đùng" một tiếng, đóng cửa bằng trúc lại, tường rào tre cũng rung lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp